EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 165

Anh chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể về hành trình năm năm của

mình. Trong những câu nói ấy có ẩn chứa sự thoát xác của một thanh niên
trẻ từng ôm rất nhiều hoài bão, từ hoang mang, nghi hoặc đến chấp nhận
hiện thực, có phấn đấu cũng có thỏa hiệp.

“Còn em thì sao? Sao cũng về đây?” Lục Sa đâu phải chưa từng hỏi

thăm tin tức về cô. Anh biết cô đã đến đại học Harvard, anh cũng từng tr
trên google khoảng cách giữa hai người, hơn bốn nghìn năm trăm kilomet,
nếu là thời cổ đại thì đúng là mỗi người một chân trời rôi. Nhưng hiện nay
a chỉ cần một tấm vé máy bay, bay năm tiếng đồng hồ là có thể gặp được
cô, khoảng cách địa lí cũng dễ dàng bị vượt qua. Nhưng cuối cùng anh vẫn
không mua tấm vé máy bay ấy, gặp cô rồi thì sao, gặp rồi cũng dâu có thể
đi vào trong trái tim cô, chỉ có chuốc thêm phiền phức mà thôi. Trái tim con
người luôn có hệ thông miễn dịch với đau khổ, luôn lựa chọn những giải
pháp để tránh tổn thương.

Đáp án của Giang Nguyệt càng ngắn gọn hơn, chỉ nói mình đang học

tiến sĩ ở trường đại học Z. Thế nên những chuyện sau đó càng không biết
nên nói thế nào, đành thôi không nhắc đến nữa.

Hai người mặt đối mặt mà chẳng biết nói gì.

Lục Sa nhìn cô liên tục, cô trong kí ức anh, ngoài mái tóc có hơi ngắn

hơn một chút, khuôn mặt và thân hình không thay đổi. Lục Sa không khỏi
suýt xoa: “Sao em không thay đổi gì hết thế? Anh thấy nghi ngờ không biết
mười năm, hai mươi năm nữa gặp lại em như thế nào? Em xem mắt của
em...”

“Không đâu em thay đổi nhiều chứ!” Giang Nguyệt mỉm cười: “Lục

sa là anh nghĩ tốt về em đấy thôi. Anh chỉ lồng ghép hình ảnh em trong
hiện tại với trong tưởng tượng của anh, thực ra em cũng rất bình thường!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.