EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 169

Chuyện xương cốt thì chẳng quan trọng lắm, chỉ có điều đi lại bất tiện, làm
gì cũng phải nhờ người khác. Đang sầu não thì Giang Nguyệt nhìn thấy
Tống Chí Hựu vào.

Tống Chí Hựu vào phòng bệnh, nhìn Giang Nguyệt từ đầu đến chân

một lượt rồi lắc đầu, ngồi xuống.

Giang Nguyệt cười cười với anh: “Tại sao những lúc em thê thảm nhất

đều bị anh nhìn thấy thế nhỉ?”

“Em đấy, đúng là chẳng thể nào yên tâm được, đang định bảo em tuần

sau đi Phúc Đán mở hội nghị phân tích triết học với anh, thế mà....”

Giang Nguyệt đáp lời: “Cái chuyện phân tích triết học ấy mà, em vừa

không hiểu lại cũng chẳng đam mê, dẫn em đi làm gì cho mất công!”

“Cho em đi mở rộng tầm mắt càng tốt chứ sao? Hội nghị thì vô vị thật.

Nhưng nhân cơ hội này đi học hỏi các cao nhân trong giới. Có nhiều người
thú vị lắm, hơn nữa biết ngươi khác đang làm gì, nghĩ vấn đề gì sẽ là gợi ý
cho bản thân mình đấy”

“Vâng vâng vâng, em vừa lười biếng vừa tùy tiện, vô dụng, chẳng có

tiền đồ gì!” Giang Nguyệt lập tức làm bộ tự kiểm điểm bản thân.

Tống Chí Hựu mỉm cười nói:”Đúng là chẳng thể nào nói nổi em, có

đói không?”

Giang Nguyệt gật đầu vui vẻ nói: “Thật không ngờ một tai nạn lại

được đồ ăn của anh!” Tống Chí Hựu nấu nướng rất giỏi, Lúc ở Mỹ từng
khiến Giang Nguyệt kinh ngạc, chỉ có điều từ khi về nước chẳng mấy khi
có cơ hộ được nếm đồ ăn của anh.

Tống Chí Hựu lấy đồ ăn ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.