EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 172

Tối đó, Giang Nguyệt nghĩ ngợi rất nhiều, những người tốt nghiệp đại

học ra ai cũng phải lo vấn đề đầu ra, giờ cô vẫn chưa giải quyết được vấn
đền này. Học hành bao nhiêu năm như thế, học đến cả tiến sĩ rôi mà vẫn vô
dụng.

Cuối cùng, Giang Nguyệt đem theo cả “rổ” những câu hỏi chìm vào

giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Chí Hựu đến thăm cô.

Nghe thấy tiếng chuông cửa Giang Nguyệt liền ngồi dậy khỏi ghế,

bám tay vào tường nhảy lò cò ra ngoài.

Mở cửa ra, Tống Chí Hựu thấy cô đứng bằng một chân, đang định

nhảy vào trong vội kéo tay cô nói: “Em thật sơ ý, không cẩn thận bị thương
nữa là rắc rối to đấy! Y tá đâu rồi? Sao không bảo cô ấy ra mở cửa?”

“Chỉ có mấy bước chân em nhảy một tý là đến nơi, không sao đâu! Cô

Trần đi mua thức ăn rồi, còn chưa cảm ơn anh đấy, cô Trần rất tốt bụng!”

Tống Chí Hựu dìu Giang Nguyệt lên ghế rồi chỉ vào làn anh đào để

dưới đất, nói: “Mua cho em đấy, giờ có muốn ăn không?”

Giang Nguyệt cười híp mắt, Tống Chí Hựu nói tiếp: “Thế thì ngồi đây

đợi anh!” anh đi vào trong bếp rửa sạch rồi bê ra đặt trước mặt cô.

Giang Nguyệt bỏ cuống rồi cho vào miệng, Tống Chí Hựu ngồi bên

cạnh nhìn cô ăn. Thấy thỉnh thoảng Giang Nguyệt lại gãi đầu, anh liền hỏi:
“Có phải em muốn gội đầu không?”

“Không muốn, cũng phải gội rồi!” cô túm tóc mình, than thở: “Anh

nhìn xem bết hết cả rồi đây này. Hôm qua đau toát cả mồ hôi, lại lăn một
vòng dưới đất, ngứa chết đi được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.