EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 22

Giang Châu thôi học, cùng các thanh niên đồng hương đi tề Ninh học

đóng thuyền. Chẳng bao lâu sau, anh bất chấp nguy hiểm, như con cá liều
mạng bơi ngược biển, bất chấp tất cả để nắm bắt cơ hội làm ăn, nhân lúc
thiên thời địa lợi đã kiếm được một khoản tiền đầu tiên, từ đó càng ngày
càng kiếm được nhiều, âm thầm tích lũy vốn ban đầu.

Giang Quân lên cấp ba, về sau thi vào được một trường đại học tốt

nhất trong tỉnh. Ngày nhận được giấy báo nhập học, hai anh em đã uống
rượu ăn mừng, uống đến mức hai mắt đỏ bừng, là đàn ông nhưng cũng phải
rơi lệ. Bao nhiêu năm vất vả cuối cùng cũng vượt qua rồi.

Chỉ có điều Giang Quân không ngờ, chuyện đời thất thường lắm. Bốn

năm sau, Giang Châu mất mạng trong một vụ tai nạn, toàn bộ sản nghiệp
để lại cho anh. Trong thời gian hơn một năm Giang Châu qua đời, Giang
Quân cảm thấy mình như đang ở trên một ốc đảo, cô quạnh không nơi
nương tựa, trôi dạt không bờ bến, không cảm xúc.

Người chưa từng trải qua tâm trạng này sẽ không thể hiểu được.

Thấy Giang Quân trầm ngâm hồi lâu, Giang Nguyệt liền chạm vào tay

anh, giống như một con chó nhỏ hay mèo nhỏ đang an ủi chủ nhân của
mình bằng cách dụi đầu vào tay chủ nhân.

Giang Quân khẽ cười, nhìn cô, thầm nghĩ: có phải bởi vì anh cũng gặp

phải cảnh bị bỏ rơi nên khi nhìn thấy cô, anh mới bừng lên lòng trắc ẩn như
vậy?

Anh ấn ấn bàn tày nhỏ của cô, nói: "Ngủ đi, đừng dụi mắt nữa!" Anh

kéo tấm thảm mỏng đắp lên người cô rồi đứng dậy, tắt đèn và không quên
dặn dò: "Cứ yên tâm mà ngủ, chú không khóa cửa phòng, có chuyện gì cứ
gọi một tiếng là chú nghe thấy!"

Ra khỏi phòng, Giang Quân không khỏi cười như mếu. Một quyết

định thì dễ, nhưng chuyện sau nay mới là phức tạp, trong cuộc sống có biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.