EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 59

Giang Nguyệt dừng lại cách đó vài mét, trên mặt cô chắc chắn là biểu

cảm kinh ngạc và thất vọng, có muốn giấu cũng không giấu nổi. Cái gọi là
“tự chuốc lấy nhục” chắc chính là hoàn cảnh này đây.

Cô nhớ anh lâu như vậy, đợi anh lâu như vậy, giờ anh đứng ngay trước

mặt cô. Hai tay đút túi quần, vẫn là bộ dạng điềm đạm ấy, khóe môi khẽ
cong lên nhìn cô.

Giang Nguyệt cắn chặt răng, cô thật sự hận anh! Cô nghĩ, lúc anh bị

tổn thương, liệu có giống như cái bộ dạng của cô bây giờ? Không, không,
anh tuyệt đối không bao giờ bị tổn thương.

Giang Quân điềm đạm giới thiệu hai người với nhau: “Đây là cháu gái

của anh, Giang Nguyệt!”, rồi quay sang Giang Nguyệt nói: “Du Tân Nhụy,
cháu cứ gọi là dì Du hoặc cô giáo Du hoặc cô giáo Du là được, cô ấy đang
dạy ở đại học Tề Ninh.”

Giang Quân tự lái xe đến, sau màn chào hỏi, bọn họ liền đi ra xe đang

đỗ bên đường. Du Tân Nhụy sánh vai với anh, Giang Nguyệt đi phía sau.
Giang Quân mở cửa xe bên ghế lái phụ, một tay giữ cánh cửa, ngoảnh mặt
lại, Du Tân Nhụy đã đến gần và ngồi vào trong xe. Động tác của cô ta vô
cùng nhanh nhẹn và tự nhiên, cứ như thể đây là chuyện đương nhiên.

Giang Nguyệt liền ngồi vào ghế sau. Cô đã ngồi trên chiếc xe này rất

nhiều lần, gần như quen thuộc như ở nhà rồi. Giờ ngồi trong xe mà cô thấy
tay chân lóng ngóng vô cùng. Điều duy nhất cô có thể làm là duy trì dáng
vẻ mà một cô cháu gái nên có, cố gắng quên đi bàn thân

Điều duy nhất cô có thể làm là duy trì dáng vẻ mà một cô cháu gái nên

có, cố gắng quên đi bản thân, quên đi cảm nhận đang dày vò trong lòng
mình.

Quang cảnh bên ngoài lướt qua cửa kính, cô chăm chú ngắm nhìn, cố

gắng đè chặt cái khao khát muốn nhìn ngắm anh. Tuy nhiên không biết có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.