EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 70

Lục Sa nhăn nhó nói: “Từ nhỏ anh đã bị ông nội ép phải luyện rồi!

Khổ lắm! Lúc đó anh nhỏ xíu, ngày nào cũng viết xong năm tờ giấy chữ
hoa và ba tờ chữ thường không xong là không được đi ngủ, sáng hôm sau
còn phải dậy sớm tiếp tục tập viết nữa”

Giang Nguyệt tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ: “Được luyện từ bé như anh

mới giỏi. Em cũng thích thư pháp nhưng không viết được cánh tay không
linh hoạt”

Lục Sa nhướn mày cười: “Nào nào lại đây, viêt cho anh xem nào, đại

sư này sẽ dạy em miễn phí!”

Giang Nguyệt chẳng ngại ngùng đón lấy bút trên tay Lục Sa, viêt câu:

“Giang biên hà nhân sơ kiến nguyệt”

“Cũng không tồi cô nhóc ạ! Chỉ có điều nét móc này của em viết chưa

tự nhiên còn dày quá, phải thế này!” Anh viết cho cô xem, Giang Nguyệt
xem xong liền cầm bút thử. Lúc viết đến nét móc Lục Sa liền cầm tay cô
dạy cô viết nét ngang...

Bàn tay của cô lạnh đúng như anh tưởng tượng, anh chợt nhớ đến một

câu: “Nhất thùy thủ mình như ngọc”

Trong văn phòng có bật điều hòa, áo khoác của Giang Nguyệt cởi để ở

bên, chỉ mặc chiếc ao len đen bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm. Lục
Sa đứng đằng sau cô chỉ cúi xuống là nhìn thấy cổ của cô, trắng ngần và
thon gọn, bởi vì cô cúi đầu nên ngay cả lớp da dưới cổ cũng hiện ra, kiểu
nửa kín nửa hở này rất kích thích người khác. Lục Sa chầm chậm cúi
xuống, ghé sát mặt, cuối cùng đặt môi lên cổ cô. Anh hôn rất nhẹ để lại trên
đó một dấu vết mờ mờ. Lục Sa đứng thẳng người, thả tay Giang Nguyệt ra.
Anh khẽ ho một tiếng khuôn mặt vì hành động vừa rồi mà hơi đỏ lên.

“Giang Nguyệt em biết không?”, anh dừng lại hồi lâu rồi nói: “Anh rất

thích em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.