EM Ở ĐÂU - Trang 131

kính đóng dấu vào và đưa cho Philip một bảng câu hỏi nữa để điền và nộp
tại một phòng khác. Thế là họ lại băng qua thêm một hành lang, đôi khi
thậm chí là vẫn cái hành lang đó nhưng đi ngược lại, cái hàng lang có ba
mươi mốt ngọn đèn gắn trên trần cách nhau mười ô gạch đen và trắng, hành
lang dài nhất và rộng nhất, họ đi qua một cái cầu thang, tìm người đàn ông
to lớn, người này chỉ họ đi đến bước tiếp theo. Philip luôn nắm tay nó
không rời ra, nhưng Lisa bướng bỉnh nhất định giữ khoảng cách vài bước
dù là đi bên cạnh hoặc bước trước Philip. Nó rất ghét ý nghĩ đang trong
vòng kiềm tỏa của ai đó, mẹ của nó chưa bao giờ làm như vậy. Khi quay trở
lại xe hơi, Philip có vẻ hài lòng, chú ấy đã thắng. Họ trở về với một tờ giấy
cuối cùng màu hồng trong tay, với tờ giấy này. Philip trở thành người bảo
trợ hợp pháp tạm thời của Lisa. Sáu tháng nữa họ sẽ phải quay lại gặp một
vị thẩm phán, người này sẽ trao quyền nhận con nuôi vĩnh viễn cho Philip,
Lisa thề sẽ hỏi cho được những từ “người bảo trợ” và “nhận con nuôi”
nghĩa là gì, nhưng “để ngày kia, không phải bây giờ”. Ở nhà, Mary vẫn còn
có vẻ căng thẳng, cô không hề nói đến tờ giấy mà họ vừa có được. “Cô ấy
khó chịu như vậy bởi vì cô không thắng được cái gì cả, nhưng như thế
không công bằng, bởi vì cô ấy đã không tự đến chơi với họ cơ mà.”

Ngày thứ Ba dành cho việc đăng ký cho Lisa học ở trường. Nó không

bao giờ tưởng tượng được lại có những ngôi trường lớn đến thế. Susan có
kể cho nó nghe về trường đại học….. Nó tự hỏi không biết Philip có nhầm
lẫn gì về tuổi của nó không. Sân trường lớn được phủ lên một lớp nền kỳ lạ,
nó hỏi lún xuống theo bước chân. Trong một góc sân, có những chiếc thang
đủ màu sắc, một trò chơi đĩa quay và hai cái cầu trượt mà nó nhìn một cách
thèm muốn. Khi họ đang đi về phía cuối sân, một tiếng chuông bỗng vang
lên. Hoàn toàn khác xa với tiếng chuông báo hiệu đi tìm chỗ ẩn nấp khi có
bão đang đến gần. Đây chỉ là tiếng của một chiếc chuông nhỏ xíu, chẳng
thấm tháp gì, nó thật ngớ ngẩn khi cố gắng gây ấn tượng cho người ta bằng
cách gióng những tiếng to nhất có thể. Chỉ vô ích thôi, Lisa đã từng nghe
những tiếng chuông lớn hơn nhiều. Khi tiếng chuông nhà thờ trong làng của
nó vang lên báo hiệu giờ đi lễ hay lệnh tập trung ngoài quảng trường, sự
trấn động truyền đến trong ngực nó, làm cho trống ngực nó kêu loạn cả lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.