giữa Nicaragua, Guatemala và Salvador này đã bị tàn phá tan hoang bởi
một sức mạnh tương đương với ba quả bom hạt nhân gộp lại.
= 0 =
- Susan, em sẽ ở lại đó bao lâu?
- Em phải đi đây, em phải lên máy bay đây, anh muốn ở lại đây à?
Anh đứng lên không trả lời, để lại một đola trên bàn. Cô dấn bước ra lối
hành lang rồi lại quay người dán mặt vào ô kính nhìn về phía chiếc bàn
trống nơi họ vừa ngồi. Cô cố hết sức kìm nỗi xúc động đang trào lên trong
lòng và nói thật nhanh:
- Thế nhé, sau hai năm nữa khi em trở lại, anh sẽ đợi em ở đây, sẽ hơi
giống như chúng ta đang lén gặp lại nhau. Em sẽ kể cho anh nghe tất cả
những gì em đã làm và anh cũng vậy, anh kể em nghe tất cả những gì anh
đã làm, và chúng ta sẽ ngồi đúng tại chiếc bàn này bới vì nó sẽ thuộc về
chúng ta; và nếu như sau này em đã trở thành Florence Nightingale
[4]
thời hiện đại và anh, một họa sĩ nổi tiếng, một ngày nào đó, người ta sẽ gắn
ở đây một tấm bảng đồng nhỏ viết tên của hai chúng ta.
Nơi cửa lên máy bay, cô giải thích với anh rằng cô sẽ không quay đầu
lại, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt sầu não của anh, cô muốn mang
theo mình nụ cười của anh; cô cũng không muốn phải đối diện với sự vắng
mặt của bố mẹ cô, chính điều đó đã khiến bố mẹ Philip không đến sân bay.
Anh quàng tay ôm lấy cô và thì thầm: “Nhớ chăm sóc cho mình, em nhé!”
Cô vùi đầu vào ngực anh để đánh cắp một chút mùi hương của anh, và để
lại trên cơ thể anh thêm một chút mùi của cô. Cô đưa vé cho cô tiếp viên,
ôm hôn Philip lần cuối, hít một hơi đầy lồng ngực và phồng má lên để bộ
mặt hề vui nhộn này sẽ là hình ảnh sau rốt cô để lại cho anh. Cô bước
xuống thật nhanh những bậc thang dẫn về phía lối đi, chạy hết quãng đường
dài với hai hàng nhân viên phục vụ mặt đất đứng hai bên, leo lên những bậc
thang và chui ào vào chiếc phi cơ.
Philip quay trở lại quầy bar và ngồi vào đúng chiếc bàn lúc nãy. Bên phía
khu vực máy bay đậu, loạt động cơ của chiếc Douglas bắt đầu gầm lên, nhả