EM Ở ĐÂU - Trang 161

Cô trả tiền và rời khỏi phòng. Phía trước các quầy tiếp tân của hãng hàng

không TWA, co nhìn thấy một dãy cabin điện thoại, cô bỏ một đồng hai
mươi lăm xu vào khe và bấm số điện thoại của Philip. Anh nhấc máy ngay
sau tiếng chuông reo đầu tiên.

- Em đang ở đâu?

- Ở sân bay.

- Chuyến bay của em khởi hành lúc mấy giờ?

Anh hỏi bằng một giọng buồn và nhẹ, cô đợi vài giây trước khi trả lời

anh.

- Anh có rảnh tối nay để đi ăn tối không? Anh gọi một người trông trẻ đi

và đặt cho chúng ta một bàn ăn ở quán Fanelli’s, em sẽ đánh đổi một tuần
dưới ánh nắng mặt trời lấy một ngày đi mua sắm quần áo. Anh hay mặc một
chiếc quần Jean với chiếc áo Pull cổ tròn của anh, chiếc màu xanh da trời
ấy, em thấy trong bộ quần áo đó, nhìn anh hấp dẫn nhất. Em sẽ đợi anh lúc
20 giờ, ở góc đường Mercer và Prince.

Cô đặt máy xuống. Cô băng qua chiếc cầu vượt dẫn ra khu vực đậu xe,

vừa đi vừa mỉm cười.

Cô dành cả ngày để chăm sóc cho mình. Làm tóc, làm móng tay, móng

chân, chăm sóc da mặt, tất cả. Cô lấy từ trong túi ra tấm vé máy bay mà cô
sẽ trả để nhận lại tiền, kiểm tra giá vé và tự hứa với mình rằng sẽ không tiêu
vượt quá số tiền ghi trên góc trái của tấm vé. Cô tự tặng cho mình một chiếc
áo khoác, một chiếc jupe và một chiếc áo sơ mi bằng vải côt-tông và mua
một chiếc áo pull cho Thomas.

Tại quán Fanelli’s, cô nhất định yêu cầu được bố trí bàn tại gian phòng

ngoài. Philip chăm chú lắng nghe cô trong suốt bữa ăn. Đối mặt với những
cơn gió lạnh buốt, họ thả bộ trên những con phố lát đá trong khu phố trước
đây của họ và hoàn toàn không có chủ ý trước, bước chân dẫn họ đến ngay
dưới chân khu chung cư nơi họ từng sống. Đứng dưới cổng chung cư, anh
ôm lấy cô trong vòng tay và hôn cô.

- Chúng ta phải về thôi, cô nói, đã trễ giờ của cô giữ trẻ lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.