EM Ở ĐÂU - Trang 227

- Hãy chăm sóc cho mình, Susan.

- Đừng lo, đó là nghề của em mà! Thôi nào! Anh đi đi!

Anh bước ra bậc thang đầu tiên. Cô gọi anh một lần cuối.

- Philip?

Anh quay người lại.

- Susan?

- Cảm ơn anh!

Nét mặt anh giãn ra.

- Không cần cảm ơn anh, hãy cảm ơn Mary.

Và trước khi anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô, cô phồng hai má lên hết

cỡ, xòe lòng bàn tay thổi đến anh một nụ hôn. Cái vẻ mặt hề ấy là hình ảnh
cuối cùng cô để lại cho anh.

= 0 =

Trong khi sảnh lớn của sân bay, vài hành khách ngạc nhiên khi thấy một

cô gái trẻ dang rộng đôi tay, chờ một người đàn ông người ướt sũng đang
đứng dưới chân cầu thang cuốn lớn. Màu sắc của chiếc thang mờ đi, hòa
vào ký ức chung về một chiếc cầu trượt sơn màu đỏ đã cũ.

Anh ôm chặt cô bé vào lòng.

- Bố ướt hết rồi, bên ngoài trời mưa lớn đến thế sao? Em nói.

- Một trận bão! Con muốn làm gì bây giờ?

- Cuối cùng thì chuyến bay của con tối nay mới khởi hành cơ! Bố đưa

con về nhà đi!

Lisa nắm lấy tay Philip và kéo anh về phía cửa.

Từ trên chiếc cầu vượt ở trên cao, Susan nhìn thấy cả hai người rời khỏi

sân bay, gương mặt cô rạng rỡ đầy trìu mến.

Philip quay số máy ở nhà trên hộp điện thoại gắn trong xe, Mary nhấc

máy ngay lập tức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.