đang hiện hữu ở đó. Tại sao lại phải quá đau khổ trước những gì không hay
đã diễn ra mà quên đi là phải biết yêu quý những gì tốt đẹp đang tiếp tục?
Em không ngừng tự hỏi cô bé sẽ tiếp tục sống như thế nào với khuyết tật
của mình, Juan đã hiểu được sự im lặng của em, và trước khi em mở lời nói
chuyện với cô bé, cậu ấy đã nói khẽ vào tai em: “Đừng để cho cô bé thấy sự
buồn đau của cô, cô phải vui lên, điều làm cho cô bé khác với mọi người
khác, đó không phải một bên chân đã bị cắt cụt, đó là câu chuyện của bé, là
sự sống sót kì diệu của bé.”
Cậu ấy nói đúng. Bọn em đã để cô bé nằm trên những bao bột, và đi theo
con đường dẫn lên núi. Cậu ấy đã chăm sóc cho cô bé suốt chặng đường,
tìm cách làm cho cô bé vui lên và em chắc là Juan còn cố gắng để làm cho
em bớt căng thẳng nữa. Để đạt được mục đích của mình, cậu ấy không
ngừng trêu chọc em. Cậu ấy để em ngồi chết dí đằng sau tay lái của chiếc
xe nặng nề này. Qua mỗi cây số, chiếc xe có vẻ như muốn chứng tỏ cho em
thấy nó mạnh hơn em rất nhiều, dường như sức nặng bảy tấn mà nó mang
theo chưa đủ làm nó mệt! Juan ngả người nửa ngồi nửa nằm, cánh tay duỗi
dài ra phía trước và không ngừng làm mặt hề bắt chước nét mặt của em
mỗi khi em phải cố gắng để bắt chiếc xe đổi hướng khi đến chỗ cua, còn đế
thêm rằng vốn tiếng Tây Ban Nha của em không đủ để em hiểu hết được ý
nghĩa của những điều cậu ấy nói. Và sau sáu giờ đi đường, điều đó đã xảy
ra. Em vừa chỉnh xe và để số lùi, em đã chửi thề và đập một cú vào tay lái
vì bực mình, cái phần tính khí xấu xa ấy của em vẫn còn nguyên, anh biết
đấy. Juan chỉ chờ có thế, cậu ấy liền lập tức tuôn ra một tràng dài những
tiếng chửi thề, vừa nói vừa bắt chước em đập tay vào chiếc thùng đặt trước
mặt thay cho cái vô lăng, và, một điều không ai ngờ, cô bé bắt đầu cười.
Thoạt đầu là âm thanh trong vắt của hai tiếng cười, rồi một khoảnh khắc
ngượng ngùng ngắn ngủi, một tiếng cười khác bật lên từ cổ họng cô bé, rồi
đột nhiên, cái giây phút phải tới đã tới: cả chiếc xe tràn ngập tiếng cười
như nắc nẻ của cô bé. Em chưa bao giờ ngờ được, chỉ một tiếng cười của
một đứa trẻ thôi lại có thể đột nhiên mang lại ý nghĩa quan trọng đến thế
nào với cuộc đời của một con người. Trong khung kính chiếu hậu, em ngắm
nhìn cô bé đang cố lấy lại hơi sau trận cười. Trận cười ấy cũng đã chinh