EM Ở ĐÂU - Trang 70

Susan không nói nữa. Ánh mắt trống rỗng vô hồn, cô nhìn chăm chăm

lên trần nhà. Juan phải nâng cô dậy và đỡ ngang vai cô. Cậu đưa cô ra
ngoài. Khi đi ra đến cửa, cô quay người lại. Một người phụ nữ đã đắp kín
cơ thể của cô bé lại. Susan thả mình trượt xuống dọc theo tường, Juan ngồi
cạnh cô, cậu châm một điếu thuốc lá và đưa đến miệng cô. Cô ho một chặp
sau khi rít hơi đầu tiên. Họ cứ như vậy, nhìn chăm chăm lên những vì sao
trên bầu trời.

- Cậu có nghĩ là cô bé đã ở trên đó rồi không?

- Có.

- Lẽ ra tôi phải đến sớm hơn.

- Bởi vì cô nghĩ rằng cô sẽ thay đổi được điều gì sao? Cô không hiểu gì

hết về ý muốn của Chúa. Hai lần Người đã gọi cô bé về với Người, cả hai
lần con người đã chống lại ý muốn của Chúa : Alvarez đã cứu cô bé khỏi
cơn thác bùn, và sau đó, cô đã mang cô bé về để phẫu thuật cho bé. Nhưng
bàn tay của Người bao giờ cũng có quyền năng hơn. Người muốn cô bé ở
bên Người.

Những giọt nước mắt to lăn dài trên gò má Susan. Cơn tức giận và nỗi

đau đớn khiến cho lòng cô quặn lại. Rolando Alvarez bước ra khỏi căn nhà
và tiến lại phía họ. Ông ngồi xuống cạnh cô. Cô cúi xuống giấu mặt mình
vào giữa hai đầu gối và không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình
nữa:

- Phải đi đến cầu nguyện nơi nhà thờ nào đây để trẻ con không còn phải

chịu những nỗi thống khổ, và, nếu chúng phải chết, còn ai là người vô tội
trên cái hành tinh đầy rẫy những điều ngu xuẩn này?

Alvarez đứng bật dậy và nhìn Susan với một ánh mắt kiêu hãnh. Bằng

môt giọng mạnh mẽ và kiên quyết, ông nói với cô rằng Chúa không thể ở
khắp mọi nơi, rằng Người không thể cứu tất cả mọi người. Còn đối với
Susan, vị Chúa đó đã hoàn toàn quên không ngó ngàng gì đến đất nước
Honduras này từ quá lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.