EM Ở ĐÂU - Trang 73

hành lang lên máy bay để đón cô. Cũng chỉ một lần này thôi. Cô đặt túi
hành lý xuống đấy và lao vào vòng tay anh. Họ cứ đứng như vậy thật lâu,
ôm chặt lấy nhau. Anh nắm tay cô, cầm lấy chiếc ba lô nhỏ và kéo cô về
phía quán bar.

- Lỡ bàn của chúng ta có người ngồi rồi thì sao?

- Anh đã lo trước rồi!

- Dừng lại đã nào, để em ngăm anh chút đã. Anh trông già đi đấy!

- Cảm ơn em, thật tử tế.

- Không, em thấy trông anh như thế này rất đẹp.

Những ngón tay của cô vuốt dọc hai bên má anh, cô mỉm cười âu yếm

nhìn anh và kéo tay anh về nơi đã trở thành một chốn đặc biệt của riêng họ.
Cô trông thật rạng rỡ dù còn mệt mỏi sau chuyến đi. Anh hỏi cô thật lâu,
thật kỹ về những gì cô đã sống trong năm vừa qua, như thể để xoá đi mọi
dấu vết của những giây phút cuối cùng trong lần gặp nhau trước của họ, cô
không nói gì về mùa đông cô vừa trải qua. Trong khi cô miêu tả cho anh
nghe một ngày bình thường của mình, Philip cầm lấy bút chì và bắt đầu vẽ
khuôn mặt cô trong cuốn vở gáy lò xo của anh.

- Thế còn Juan của em, cậu ấy thế nào rồi?

- Em đang tự hỏi khi nào thì anh sẽ nhắc đến chuyện đó. Juan đi rồi. Chỉ

có Chúa mới biết liệu em có còn gặp lại cậu ấy hay không.

- Hai người cãi nhau à?

- Không mọi chuyện phức tạp hơn thế. Chúng em đã mất một bé gái, và

từ đó, mọi thứ không còn như trước nữa; có một điều gì đó đã vỡ và chúng
em đã không thể hàn gắn lại. Có những lúc em và cậu ấy đã ngồi nhìn nhau
trừng trừng hàng giờ, như thể cả em và cậu ấy đều có lỗi trong cái chết của
cô bé.

- Đêm đó có chuyện gì đã xảy ra?

- Trời mưa, đường đi bị sạt lở khỏi thành núi, em đã suýt làm hại cậu ấy.

= 0 =

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.