EM THUỘC VỀ ANH - Trang 100

Chương 7

Kirby

Sáng hôm sau, tôi chịu thua mà gọi cho bố mẹ. Lúc đó kém bảy giờ theo
giờ chuẩn một chút, và vì họ là những người đơn điệu nhất trên bề mặt
hành tinh, nên tôi có thể hình dung chính xác họ đang làm gì. Tôi biết mẹ
đang ngồi bên bàn trang điểm, sửa soạn cho lễ mét buổi sáng, còn bố thì
lăng xăng quanh bếp, nghe Chương trình McGraw trên đài AM. Đến tiếng
chuông thứ ba, cả hai cùng nhấc máy, “a lô” nối tiếp nhau. Trong một
khoảnh khắc yếu lòng, khi nghe thấy tiếng cười giòn vui vẻ của McGraw ở
hậu cảnh và gần như ngửi được mùi xúc xích Jimmy Dean của bố đang
nướng trên vỉ, lòng tôi chợt trào lên nỗi nhớ nhà không sao cắt nghĩa được.
Nhưng cảm giác đó trôi qua gần như tức thì, cái vỏ ngoài oán giận quen
thuộc đã thế chỗ. Tôi bỗng nóng lòng muốn báo cho họ mình đang ở đâu.

“Turbo Kirbo!” bố tôi rú lên. Giọng ông nghe thư thái - có lẽ vì không có

tôi quanh quẩn gần bên. “Tiểu bang Yellowhammer thế nào con?”.

Mẹ tôi chen vào lời kết tội đầu tiên. “Sao con không nghe điện thoại của

bố mẹ?”.

“Con email và nhắn tin cho bố mẹ rồi mà,” tôi nói, nhướng mắt.
“Ấy, lẽ ra con phải gọi nữa chứ,” bà nói.
“Con xin lỗi,” tôi nói, hài lòng khi thấy giọng mình chẳng có xíu hối lỗi

nào.

“Con chơi có vui không?” bố hỏi. “Bố thấy hôm qua ở Mobile là 27°C.”.
“Ồ, vậy hả bố?” tôi nói. Ở New York thì khoảng mười sáu độ.
“Con có nhớ thoa kem chống nắng không đấy?” mẹ hỏi. “Và cách vài

giờ lại phải thoa? Tại con trắng quá, con yêu. Con sẽ không thích bị cháy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.