EM THUỘC VỀ ANH - Trang 103

Tôi đáp chưa biết, có lẽ đôi ngày nữa.
“Thứ Tư này con phải đi học đấy,” mẹ tôi nói.

“Con biết.”.
“Thế tối mai con về nhà hả?” bố hỏi, và tôi thấy hài lòng vì đó là câu hỏi

- chứ không phải mệnh lệnh. Họ không thể buộc tôi về và họ biết điều đó.

“Dạ,” tôi nói. “Giờ con phải đi rồi.”.

“Con đi đâu?” mẹ tôi hỏi.
“Hôm nay cô ấy rủ con cùng đến chỗ làm,” tôi nói. “Cô ấy là nhà sản

xuất phim truyền hình có tiếng.”.

“Chương trình gì vậy?” mẹ tôi hỏi ngờ vực.

“Mẹ không biết đâu,” tôi nói, chương trình của mẹ tôi chỉ giới hạn trong

mấy phim truyền hình dài tập, phim hình sự, và, thật mỉa mai, truyền hình
thực tế nhẹ nhàng dễ chịu.

“Bố mẹ nói chuyện với cô ấy được không?” bố hỏi.
“Không được,” tôi nói. “Cô ấy đang tắm.”.

“Khi nào thì cô ấy ra?”.
“Con không biết nữa,” tôi nói. “Mà, cô ấy, ừm, bận lắm. Thôi con đi

đây.”.

“Thôi được, con yêu. Vui vẻ nhé,” bố tôi nói. “Cẩn thận. Nhớ cảnh giác

trong cái thành phố lớn ấy đấy.”.

“Dạ,” tôi đáp, tự hỏi vì sao mình lại cảm thấy chút hối lỗi. “Vâng ạ”.
“Bố mẹ yêu con,” mẹ tôi nói, nhưng tôi đã cúp máy, hình dung cảnh

tượng ở nhà, biết trước sẽ tiếp tục có màn khóc lóc, theo sau là những lời
cầu nguyện thống thiết tại lễ mét buổi sáng. Cầu cho tôi về nhà an toàn.
Cho linh hồn lạc lối của tôi. Cho tôi quên phứt cái người đàn bà đang tâm
đem cho tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.