EM THUỘC VỀ ANH - Trang 106

“Ý cô là hiển nhiên không chỉ có vậy,” tôi nói, cuống quýt rút lời. “Cô

mang thai con bốn mươi tuần... à, ba mươi chín. Con ra sớm một tuần. Cảm
ơn con vì cử chỉ tốt bụng nho nhỏ ấy.” Tôi mỉm cười.

Nó mỉm cười đáp lại và bảo thế thì đó chắc là lần đến sớm đầu tiên và

duy nhất của nó.

Mấy giây sau chúng tôi đã đến trạm dừng của mình ở đường 51. “Đến

nơi rồi,” tôi nói rồi dẫn con bé ra khỏi tàu điện, lên cầu thang, băng qua nhà
ga đến đại lộ Lexington và lách đi giữa dòng xe cộ, người đi làm, cùng mấy
vũng nước mưa loang lổ trên vỉa hè và chỗ sang đường. Khi qua được cái
cửa kính xoay của tòa nhà thì trông chúng tôi đã xốc xếch và ướt nhẹp, dù
đã mang hai cái ô chơi golf màu đen to tướng và lúc này đang giũ nước
mưa rồi đóng lại cùng lúc. Tôi cố thở đều lại rồi làu bàu rằng mình đang
thèm cà phê chết được và hỏi nó có muốn uống gì ở Starbucks không. “Sô
cô la nóng nhé?”.

Nó nhìn tôi lạnh te. “Con mười tám chứ đâu phải mười.”.
“À, phải,” tôi đáp và bật cười gượng gạo đúng lúc thoáng thấy Peter vừa

xếp hàng chờ cà phê vừa kiểm tra chiếc điện thoại BlackBerry. Tôi bỗng
thấy hồi hộp vì lý do gì chẳng rõ khi bước tới chỗ anh, Kirby tụt lại đằng
sau mấy bước. Khi anh liếc về phía chúng tôi, tôi đưa tay vẫy nhẹ.

“Chào Nhà Vô Địch,” anh nói, mỉm cười xa cách, càng khiến tôi lo tợn.

Rồi anh quay ra chào Kirby. “Đi tìm hiểu thực tế ở hãng truyền hình hả?”
anh hỏi con bé.

Nó gật, trông lúng túng.
Tôi đỡ lời. “Phải, Kirby sẽ giúp một tay. Phòng kịch bản bọn em bao giờ

cũng cần phụ giúp chút đỉnh.”.

“Dĩ nhiên rồi,” anh nói, rồi nở nụ cười họp báo tươi quá mức mà thỉnh

thoảng khiến anh bị những kẻ dám chống đối bảo là giả tạo, thậm chí vô
cảm, với con bé. “Để làm trọng tài và dẹp yên tranh cãi à? Thế thì chúc
cháu may mắn nhé.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.