EM THUỘC VỀ ANH - Trang 107

“Đó là tranh luận lành mạnh, đâu phải tranh cãi,” tôi nói khi bước vào

cuối hàng, một vài khách hàng ngái ngủ kẹp giữa chúng tôi.

“Marian đã cho cháu biết quy định lần đầu vào căn phòng thiêng ấy

chưa?” Peter ngoái lại hỏi Kirby.

Con bé lắc đầu còn tôi đáp, “Không phải quy định. Là truyền thống.”.
“Là quy định,” Peter nói.
“Quy định gì ạ?” Kirby hỏi.

“Bất cứ ai lần đầu bước chân vào phòng kịch bản cũng phải biểu diễn,”

anh nói, nhướng mắt. “Không thì đừng hòng được ra. Sẽ có người canh
cửa.”.

Nó tức thì lo lắng, rồi trông như sắp nôn - hay bỏ chạy. “Biểu diễn thế

nào ạ?”.

Dù cảm thấy muốn che chở con bé nhưng tôi biết là gần như không thể

đỡ cho nó khỏi cái lệ bất di bất dịch do chính mình đặt ra, tôi nói, “Ồ, cái gì
con thấy hứng là được. Con có thể chơi chữ. Nói lái. Tung hứng. Kể tên thủ
đô các quốc gia. Thè lưỡi lên chóp mũi. Có biên kịch đã biểu diễn tư thế
yoga gandabherundasana - trông rất kỳ và khá thô, vì ông ta phải cởi trần
còn độc quần sịp đùi để dễ cử động tối đa... Gì cũng được miễn là có... Bọn
cô còn ép cả CEO cũng phải biểu diễn khi ông ấy dám bước vào lãnh địa
bọn cô nữa kia.”.

Peter làm tiếng gà kêu cục cục. “Chú chẳng chuẩn bị trước gì cả. Từ hồi

chơi bóng bầu dục ở đại học đến giờ chú chưa hề bị ăn hiếp.”.

“Đó đâu phải ăn hiếp,” tôi khăng khăng. “Chỉ là... chào sân tí thôi mà.”.
“Chú làm gì?” Kirby hỏi. Nhìn mặt nó tôi có thể thấy là nó đang ráp nối

các thông tin lại với nhau. Peter là CEO. Lãnh đạo cao nhất. Sếp của tôi.

“Chú hát bài giới từ,” anh nói, “theo điệu ‘Yankee Doodle Dandy’.”.
Kirby mỉm cười. Hai người phụ nữ xếp hàng trước mặt tôi cũng cười, có

thể đã nhận ra anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.