EM THUỘC VỀ ANH - Trang 125

Chương 10

Marian

Tôi nợ con bé một lời xin lỗi. Vì quá nhiều thứ. Vì đành lòng cho nó đi. Vì
vờ như chuyện đó không xảy ra, rằng con bé không tồn tại bên ngoài căn
phòng đó và ba ngày đó. Vì không có lấy một bức hình thuở mới lọt lòng
của nó trong căn hộ. Vì không viết cho nó những bức thư dài trong suốt bao
năm, dù chỉ để cất trong ngăn kéo chờ cho tới ngày hôm nay.

Nhưng trên hết tôi hối hận vì đã không cho Conrad, bố nó, biết sự thật.

Đó là cái phần trong câu chuyện mà tôi chôn vùi nhiều nhất, đoạn mà tôi
giữ kín với Peter, tự nhủ đó chỉ là một tiểu tiết dù trong thâm tâm tôi biết
nó vượt xa một tiểu tiết. Nó quá lớn, và giờ đây tôi cảm thấy toàn bộ cái
phần ấy đã nổi lên và sôi sục trên bề mặt. Kirby không nói gì đến chuyện
muốn tìm bố đẻ, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn nó sẽ làm. Vậy là khi nào?

Tôi đi ngủ, nhớ lại ngày hôm ấy. Khoảnh khắc tôi nói dối Conrad. Ngay

trước khi cậu ta nói yêu tôi mà tôi không đáp lại. Điểm khởi đầu của nỗ lực
phủ nhận những cảm xúc của bản thân, xóa sổ cậu ta hoàn toàn. Tôi nhớ lại
mình đã nghẹn đi vì hoảng sợ khi ngồi trên sofa cạnh cậu ta, nắm tay cậu ta
trong lúc cả hai xem The Simpsons, nỗi nhẹ nhõm khi biết kết quả “âm
tính” và tiếng cười của cậu ta vì những câu pha trò của Bart chỉ càng đẩy
tôi chìm sâu hơn vào một vực thẳm.

“Có chuyện gì vậy, cưng” có lúc cậu ta hỏi khi nhận ra tôi không thấy

buồn cười với cái chương trình mọi khi vẫn thích.

Đó là khi tôi buột miệng nói ra. “Tớ không biết bọn mình có nên tiếp tục

gặp nhau nữa không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.