EM THUỘC VỀ ANH - Trang 131

“Không. Con không muốn cho ai biết cả. Không bao giờ. Bố lại càng

không.” tôi nói, nghĩ rằng làm mẹ thất vọng là một lẽ, nhưng làm bố, người
mà trong thâm tâm tôi yêu quý nhất, thất vọng lại là chuyện khác. Tôi tôn
thờ ông, muốn được giống như ông, muốn làm ông tự hào, hơn bất cứ gì
trên đời lúc đó. Nhưng trên hết, chỉ đơn giản là tôi ngưỡng mộ ông.

Tôi nhìn đăm đăm ra cửa sổ, nhớ tới mấy mốc quen thuộc hồi còn ở

thành phố quê nhà, và những kỷ niệm ấu thơ về cha tôi tới tấp ùa về.
Những thứ Bảy mùa thu hanh heo, lạnh lẽo đi xem bóng bầu dục ở Ann
Arbor, hai bố con reo hò cổ vũ cho đội Wolverine đến mức lúc ngồi xe về
lại Chicago thì đã khản cả cổ. Mùi gỗ tươi mới xẻ tại Ace Hardware khi tôi
đứng bên ông, nhìn những khúc gỗ được đo rồi xẻ bằng cưa xích cho công
trình sân sau mới nhất ông làm. Bao đêm làm bài tập toán về nhà, cái vẻ tập
trung trên mặt ông, cái kính đọc sách xệ trên chóp mũi, khi ông chỉ tôi cách
giải toán, mấy con số được ông nắn nót đến mức cứ như đánh máy. Cùng
xem các chương trình truyền hình ưa thích - từ Murphy Brown cho đến
Mad about you cho đến Wonder Years - trong khi mẹ không bao giờ có thể
ngồi yên đủ lâu để tham gia với bố con tôi. Những giờ mùa hạ bất tận
chúng tôi ngồi trên mấy cái ghế bập bênh sơn trắng kê ngoài hiên sau ngôi
nhà bên hồ đọc sách, cái ghế của tôi hệt của ông nhưng nhỏ hơn.

Tôi nghĩ về tất cả những câu châm ngôn ngăn ngắn của ông: “Ta sẽ

không bao giờ có cơ hội thứ hai để tạo ấn tượng đầu tiên”, “Mục đích của
cuộc đời là một cuộc đời có mục đích”, “Kẻ nào thất bại trong việc lập kế
hoạch thì kế hoạch sẽ thất bại.”. Tôi nghĩ đến cung cách cẩn thận của ông
trong mọi việc - từ treo đèn cây thông Nô en, khắc đèn quả bí, xúc tuyết
trên lối đi, làm sandwich. Tôi hình dung ông tranh biện trước Tòa Phúc
thẩm lưu động số 7, nhìn ông mà tự hào đến mức tim như muốn vỡ tung,
nghĩ lớn lên mình sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người đàn ông
thông thái, đẹp trai hay tốt bụng như vậy. Có lẽ cô bé nào cũng đều nghĩ
như thế về bố mình - nhưng sự khác biệt là: thực tế là bố tôi đúng như thế.

“Hứa với con là mẹ sẽ không cho bố biết đi,” tôi nói. “Dù ta có quyết

định thế nào.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.