EM THUỘC VỀ ANH - Trang 132

Mẹ tôi gật, rồi đưa tay qua ghế chìa ngón út ra, một thói quen chúng tôi

đã bỏ nhiều năm rồi. Hai ngón tay bé bỏng của chúng tôi ngoắc vào nhau,
chúng tôi đã chính thức thề giữ bí mật.

Trong hai tuần sau đó tôi vừa tê liệt vì phân vân vừa giận dữ, sợ hãi, và

cảm thấy tội lỗi. Tôi cũng cô đơn vô cùng, cảm thấy hoàn toàn xa lạ với
Janie và mấy đứa bạn khác. Mà chúng cũng vừa bơ hẳn tôi đi sau khi tôi lơ
là chúng nhiều tuần. Tôi biết sự cô lập ấy mới chỉ là khởi đầu nếu tôi chọn
có con. Rồi lại còn nỗi buồn tôi cảm thấy về Conrad. Tôi nhớ cậu ta vô
cùng - hơn tôi tưởng có thể nhớ ai đó. Cậu ta có gọi cho tôi một đôi lần, và
mẹ bao giờ cũng chuyển lại lời nhắn cho tôi, nhưng tôi không trả lời điện
thoại, hy vọng thái độ lạnh lùng sẽ làm tôi sớm hết nhớ nhung - và cậu ta
cũng thôi nhớ tôi. Tôi phần nào cảm thấy đây là sự trừng phạt thích đáng
cho cả hai vì cứ tiếp tục như thể hai kẻ sinh ra để yêu - hay lụy tình - trong
khi cái mầm sống trong tôi cứ lớn dần, các tế bào đã nhân lên không biết
bao lần, tim và các ngăn đã chớm tựu hình. Vả lại, quả tình tôi không thể
gọi cho cậu ta khi không sẵn lòng để cậu ta tham gia vào quyết định này.
Và dù cậu ta có nói gì hay nói như thế nào, tôi cũng tin chắc rằng việc bàn
luận sẽ chỉ càng khiến nỗi đau khủng khiếp hơn mà thôi.

Dường như ngần ấy chuyện vẫn chưa đủ tồi tệ nên tôi còn bị những cơn

buồn nôn trầm trọng hành hạ cả sáng, chiều, tối - cảm giác gần như đang
váng vất mà còn đi tàu lượn. Tôi gần như ở rịt trong phòng một mình, giỏ
rác đặt cạnh giường phòng khi không kịp chạy vào phòng tắm. Tôi nghe
nhạc, lật cuốn niên giám ra xem lại, ước gì mình có thể trở lại ngày đầu
năm học, hay thậm chí là mùa hè - quãng đời trinh trắng, hồn nhiên, vui vẻ
hơn tưởng đã qua cả triệu năm rồi. Mẹ tôi gõ cửa vài lần trong ngày, đem
bánh quy giòn cho tôi, ngồi bên giường, vuốt tóc tôi. Thỉnh thoảng chúng
tôi nói về chọn lựa của tôi, nhưng hầu hết thì đầu óc tôi mù mịt quá không
nghĩ được gì, tim như bị bóp nghẹt bởi nỗi hoảng sợ rằng dù có chọn cách
nào thì tôi cũng sẽ phải hối tiếc mãi mãi.

Rồi một buổi sáng, sau khi nôn ba lần, tôi đã quyết định. Tôi thấy bố mẹ

trong bếp, bố sắp đi chạy bộ buổi sáng, mẹ đang uống cà phê, mặc chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.