EM THUỘC VỀ ANH - Trang 133

váy cashmere màu hồng tôi tặng bà nhân Ngày của Mẹ.

“Chào nhóc,” bố nói, duỗi đôi chân dài, hao hao giống ông ngày xưa,

thuở còn là ngôi sao quần vợt ở trường đại học. Lúc đó tóc ông còn đen, chỉ
hoa râm ở hai bên thái dương, và tôi nhớ đã nghĩ mái tóc đó chắc sẽ bạc
trắng nếu ông biết.

“Con chào bố.” tôi lí nhí, nhận ra đã nhiều ngày rồi mình không nhìn

thẳng mắt ông.

“Bố vừa nhận được thư của giáo sư sử bố quen ở Michigan. Tên là

Barfield. Thomas Barfield. Một người thông minh. Giờ vẫn vậy.”.

“Chắc thầy ấy cổ lỗ lắm,” tôi nói, gượng cười.

Bố tôi cười. “Ừ. Giống ông già con.” Ông cắn một miếng bánh ngũ cốc

trên quầy, thấy nó bụng tôi lại nôn nao. “Bố đã gọi và bảo thầy là con sắp
nhập học - mong thầy để mắt tới con. Thầy sẽ là cố vấn rất tốt cho con. Con
thậm chí còn có thể xin được một chân trợ lý nghiên cứu cho thầy. Sẽ là
một kinh nghiệm tuyệt vời. Nhớ tạt qua gặp gỡ thầy con nhé.”.

“Được ạ. Con sẽ làm,” tôi nói, cố nhịn để không nôn.
Lát sau, khi bố ra cửa để đi chạy, tôi nhìn mẹ nói, “Con muốn bỏ nó.”.

“Được, con yêu,” bà nói, trông nhẹ nhõm.
“Ra khỏi con. Càng sớm càng tốt.”.
“Hôm nay mẹ sẽ gọi,” mẹ nói. “Ta sẽ đặt lịch hẹn ngay.”.

“Con làm vậy có đúng không mẹ?” tôi nói.
“Mẹ nghĩ là đúng,” bà nói, đứng lên ôm tôi thật chặt. “Mẹ thật lòng nghĩ

là con làm đúng.”.

Tôi phải chờ ba ngày giày vò nữa mới đến thứ Ba ấy, hai tuần trước ngày

tôi phải vào đại học. Không may đó cũng là ngày hiếm hoi bố nghỉ phép, và
tôi thất kinh khi thấy ông cứ quanh quẩn dưới nhà, mặc quần Jean và áo
thun polo, đang lên một danh sách những việc sửa sang nhà cửa để làm.
Trong khi đó, hai mẹ con tôi phải viện cớ vào thành phố để sắm sửa quần
áo cho tôi mang theo vào đại học. Bố trêu, bảo ông nên đi làm để trang trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.