EM THUỘC VỀ ANH - Trang 14

chuyện tốt đẹp đến khó tin nếu như không phải trước đó tôi luôn đinh ninh
rằng mình có thể - và sẽ - tìm được người như anh.

Nhưng, giờ đây, liếc nhìn anh khi cả hai đi vòng qua góc phố, tay trong

tay, tôi lại nghĩ có lẽ đúng là mọi chuyện tốt đẹp đến mức khó có thể thành
sự thật được. Có lẽ chúng tôi đã sa lầy. Có lẽ quan hệ của chúng tôi sẽ chỉ
dừng ở mức này mà thôi. Có lẽ, suy cho cùng thì tôi cũng chỉ như đám con
gái ấy. Chờ đợi hoặc an phận với những gì đang có - hoặc kết hợp cả hai
điều đó theo một kiểu nào đó. Nỗi thất vọng và giận dữ không nói ra lời
trào lên trong tôi. Giận anh, nhưng giận mình nhiều hơn, vì đã không chịu
nhìn thẳng vào sự thật rằng khi người ta tránh né một đề tài thì thường là có
lý do.

“Em nghĩ rằng em sẽ về nhà,” tôi nói sau một hồi lâu im lặng, hy vọng

câu nói đó không bị hiểu lầm là than thân hay toan tính, hai con bài chưa
bao giờ được việc trong các mối quan hệ - nhất là với người như Peter.

“Thôi nào. Em về thật sao?” Peter hỏi, giọng anh có vẻ nhượng bộ, mà

tôi lại mong nghe thấy sự khẩn nài. Anh bao giờ cũng tự chủ, chừng mực,
và mặc dù mọi khi tôi vẫn yêu những phẩm chất đó, nhưng giờ đây tôi lại
thấy khó chịu. Anh dừng phắt lại, quay sang nhìn tôi chằm chằm, nắm lấy
cả hai bàn tay tôi.

“Vâng. Em mệt thật mà,” tôi nói dối và rụt tay lại.

“Marian. Đừng làm vậy,” anh phản đối qua loa.
“Em đâu có làm gì, Peter,” tôi nói. “Em chỉ đang cố nói chuyện với

anh...”.

“Được,” anh nói, thở ra, chỉ thiếu điều đảo mắt chán nản. “Vậy thì nói

chuyện.”.

Tôi nuốt cái cục kiêu hãnh đang teo dần và, cảm thấy nhục nhã, nói.

“Được. Vậy... anh có thể hình dung mình sẽ tái hôn không? Hay có một
đứa con nữa?”.

Anh thở dài, định nói gì, rồi lại thôi, và lại cố. “Đời anh chẳng còn thiếu

gì, nếu đó là điều em đang muốn hỏi. Anh đã có Aidan. Anh có em. Anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.