EM THUỘC VỀ ANH - Trang 160

“Em đâu có mò mẫm.”.
“Có, có mà.”.

“Đấy chỉ là em cảm thấy thế thôi. So với một cô gái mới lớn thì em rất...

tự chủ.”.

“Từ đó có nghĩa gì em chả quan tâm.”.
“Có nghĩa là có vẻ như em giống mẹ đẻ ở điểm gì đó.”.

Tôi lắc đầu. “Không. Bà ấy hoàn hảo. Tóc tai da dẻ y phục. Căn hộ nữa

chứ. Thảy đều hoàn hảo và phong cách. Mọi thứ.”.

“Nghe có vẻ lắm thứ quá.”.
“Với bà ấy thì không.”.

“Ừ, thế thì nó nghe có vẻ... chán?” thầy Tully nói.
Tôi nhún vai. “À thì, không phải em. Điều đó thì chắc rồi,” tôi nói, nghĩ

đến số quần áo bà sắm sửa cho mà tôi vẫn chưa mặc tới. Tôi toan nói với
thầy, nhưng không muốn nói ra miệng những điều tôi cảm thấy - rằng bà đã
cố mua chuộc tôi vì điều dối trá bà đã nói, chẳng hạn như, Này con, xin lỗi
vì bố con không hề biết có con. Nhưng xem thử mấy đôi giày Prada đó đi!

“Gì vậy?” thầy Tully nói. Tôi lấy làm lạ về cách thầy hỏi câu đó - hỏi tôi

nghĩ gì đúng lúc tôi đang có một ý nghĩ khá quan trọng.

Tôi nuốt khan, cúi nhìn hai bàn tay, rồi quyết định cho thầy biết đôi chút

sự thật trần trụi. “Nhưng... hóa ra là... Bà ấy chưa bao giờ kể với ai về em
cả.”.

Thầy nghiêng đầu sang bên. “Không ai cả ư?”.
“Không. Không ai cả, trừ mẹ bà.”.

Nếu có thấy sốc thì thầy cũng vờ như không, lại hỏi thẳng vào vấn đề,

“Chuyện đó làm em cảm thấy thế nào?”.

“Em không biết nữa. Em nghĩ em thấy ngạc nhiên.”.
“Điều đó có làm tổn thương tình cảm của em không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.