EM THUỘC VỀ ANH - Trang 166

“Còn đây là hãng truyền hình của anh,” tôi nói trước khi anh lắc đầu,

đứng lên, vậy là đến lượt anh ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau chúng tôi không nói chuyện, hôm sau nữa cũng không,

các dự tính tối thứ Sáu của chúng tôi với bạn bè đã lù lù trên lịch. Khoảng
ba mươi phút trước giờ chúng tôi đặt chỗ ở nhà hàng, khi tôi đang ở nhà
thay đồ đi làm ra thì anh gọi tới.

“Để em đoán nhé. Anh hủy?”.
“Anh chỉ muốn trao đổi trước những quy định cơ bản cho tối nay,” anh

nói, giọng vừa thụ động lại vừa gây hấn chưa từng thấy.

“Phải hiểu điều này sao đây?”.

“Nghĩa là bạn bè của em có biết chuyện Kirby không?”.
“Vậy giờ họ chỉ là bạn bè của em thôi sao?”.
“Thôi được. Bạn bè của bọn mình.”.

“Không,” tôi nói, liếc vội quanh bàn trang điểm tìm trang sức và phụ

kiện phù hợp. “Họ không biết. Dạo này em hơi bận viết lại chương trình.”.

“Em có định cho họ biết không?” anh hỏi.
“Em không biết,” tôi nói. “Nếu được nhắc đến.”.

“Ừm, anh nghĩ nó sẽ chẳng tự được nhắc đến.”.
“Được, vậy thì em nghĩ anh có câu trả lời rồi,” tôi nói.
“Thế là em chỉ định giả vờ?”.

“Chính xác thì giả vờ cái gì?” tôi nói, nghĩ, Vờ là ta đang hạnh phúc ư?
Anh hắng giọng. “Vờ như không phải đang có một biến cố quan trọng

trong cuộc đời hai ta?”.

Dù tôi thích anh nói “hai ta” và dùng “biến cố” thay vì “khủng hoảng”,

nhưng tôi vẫn cảm thấy nỗi oán giận thít chặt lồng ngực là anh sẽ không
chịu để tôi yên ổn sống tiếp đời mình. Ngay cả Kirby còn chấp nhận
chuyện đó. Ngoài vài tin nhắn qua lại, tôi chưa thấy con bé liên lạc lại, và
tôi nhẹ người là không thấy nó nhắc nhở gì thêm về Conrad. Cảm xúc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.