EM THUỘC VỀ ANH - Trang 168

“Được. Em nói đúng. Anh xin lỗi. Anh biết nói thế thật tàn nhẫn. Anh

chỉ nghĩ...” Anh thở dài rồi nói nốt. “Anh nghĩ em chưa giải quyết chuyện
này.”. “Em vừa giải quyết nó rồi còn gì.”.

“Chưa. Chỉ với một ngày ‘đưa con gái đến cơ quan’ nho nhỏ đó thôi sao?

Và một chuyến tham quan bảo tàng à?”.

“Vậy nên em hời hợt, phải không?” tôi nói, dù tôi biết, về một số mặt,

anh đúng. “Chà, Peter. Anh muốn em làm gì với con bé đây?”.

“Gắn bó, có lẽ thế?”.
“Con bé đến đây không phải để có thêm một người mẹ. Nó đã có rồi.”.

“Được, anh khá chắc con bé đến đây vì nhiều điều hơn là để đi tham

quan và mua sắm. Rõ ràng con bé cần em.”.

“Thế em phải làm gì? Khóc lóc tỉ tê rằng em đã đau lòng biết bao vì

không nuôi nó?” Vừa thốt ra câu ấy tôi đã nhận ra điều mình vừa nói, và
quan trọng hơn là có lẽ, bất chấp những năm tháng cố tự thuyết phục mình
tin khác đi, tôi thực lòng hối hận về chọn lựa của mình. Lẽ ra tôi đã có thể
nuôi nó. Tôi đã có thể chọn một thỏa thuận cho con nuôi công khai. Ít nhất,
tôi cũng có thể nói thật về nó.

Tất nhiên Peter cũng nghe thấy câu đó, anh thốt ra một tiếng thở dài ngụ

ý là tôi vừa chứng minh lý lẽ của anh.

“Thôi được,” tôi nói. “Anh thắng rồi.”.
Giọng anh dịu đi như nhà trị liệu đạt được một bước đột phá mà bấy lâu

anh ta thăm dò. “Anh không nói em cho con bé làm con nuôi là sai. Em đã
có một cuộc sống tuyệt vời. Anh chắc là con bé cũng vậy.”.

Mắt tôi cay cay khi tôi chộp lấy áo khoác và chìa khóa, “Em ba mươi sáu

tuổi rồi, Peter. Em muốn làm mẹ. Nhưng người yêu của em lại không muốn
có con nữa...”.

“Anh chưa hề nói vậy.”.
“Vậy thì sao? Anh muốn? Hay không?”.
Im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.