EM THUỘC VỀ ANH - Trang 167

tôi về chuyện này vẫn còn dùng dằng, nhưng tôi đã dứt khoát rằng con
đường chúng tôi đang đi là tốt nhất cho cả hai. Con bé đã có một gia đình,
còn tôi muốn có gia đình của riêng mình. Với người hiểu được vì sao tôi đã
làm như vậy.

“Được. Nghe này. Anh muốn em nói cho bọn họ nghe? Em sẽ nói. Có lẽ

lúc dùng tráng miệng. ‘À, nhân tiện, mấy cậu ơi... Mười tám năm trước tớ
đã có một đứa con. Tớ kể chuyện ấy chưa nhỉ?’.”.

“Đừng hời hợt như thế, Marian,” anh nói.
“Hời hợt? Phải đó là cái anh gọi chuyện bỏ con cho người ta nuôi?” tôi

nói, chết trân, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương. Trông tôi già đi,
hay ít nhất cũng mệt mỏi - rồi liếc đi ngay. “Phải đó là cái vẻ anh nhận thấy
ở em mấy ngày vừa rồi? Một vẻ hời hợt?”.

Anh im lặng.

“Thực ra, làm sao anh nhận thấy gì được,” tôi nói. “Ta gần như đâu có

thời gian nào bên nhau từ khi em gặp Kirby.”.

“Anh biết,” anh nói. “Vấn đề là đấy. Anh đã để em được riêng tư - em lại

dùng sự riêng tư đó để xa cách như mọi lần.”.

“Câu này là từ một người đàn ông không nhắc đến hôn nhân đây,” tôi

nói, nhẩm trong đầu số lần mình nêu ra chuyện đó. Rõ ràng đã đi quá giới
hạn từ băn khoăn về tương lai của chúng tôi sang gây áp lực với anh về
chuyện đó.

“Ta chẳng có tư cách nào bàn đến hôn nhân,” anh nói.
“Tiện cho anh quá,” tôi nói. “Gọn gàng làm sao.”.
“Em muốn nói đến gọn gàng sao? Thế thì phải nói về quyết định của em,

Marian. Quyết định hoàn hảo. Sinh con, cho làm con nuôi, không nói với
một ai. Đùng. Ngăn nắp và gọn gàng.”.

Tôi cảm thấy hai má nóng bừng, hai tay bắt đầu run. “Sinh con thì chẳng

có gì là gọn gàng ngăn nắp cả. Phá thai mới là gọn gàng ngăn nắp. Anh đâu
hề biết em đã trải qua những chuyện gì, khó khăn ra sao.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.