bối cảnh thảo luận chính trị. Giờ tôi vỡ lẽ có thể ông đã nhắn gửi tôi một
thông điệp. Lúc này, tôi phải nghĩ lại toàn bộ, mọi cuộc chuyện trò giữa bố
con tôi suốt bao năm qua. Tôi cảm nhận thấy toàn bộ cấu trúc mối quan hệ
của bố con tôi đã thay đổi. Mọi sự không còn giống cái vẻ bề ngoài như
trước đây nữa. Và tôi chợt nghĩ rằng đây là bản chất của việc giấu giếm.
Chính lúc này tôi mới bắt đầu hiểu ra mình đã làm Peter cảm thấy thế nào,
nhưng tôi vẫn không thể biết Conrad sẽ cảm thấy sao nếu có lúc nào đó biết
ra.
“Mẹ có đồng ý với bố không?” tôi hỏi. “Mẹ có nghĩ con sẽ hối tiếc... nếu
lựa chọn như thế?”.
“Thật lòng mà nói thì... mẹ cũng không biết nữa,” bà nói, cuối cùng cũng
đã nghẹn ngào. “Ngày hôm ấy, ở bệnh viện... Mẹ rất muốn con giải quyết
dứt điểm chuyện ấy... để còn tiếp tục sống đời mình. Càng nhanh càng tốt.
Nhưng mẹ tôn trọng quyết định của con. Cũng như mẹ tôn trọng quyết định
của con là cho nó.”.
“Còn bố thì sao? Bố cảm thấy thế nào về vụ phá thai đó?”.
Bà thở dài, “Bố con muốn giữ nó. Ông nghĩ con nên đi Northwestern hay
một trường khác gần đó hay bố mẹ nên chuyển tới Ann Arbor đôi năm để
giúp con nuôi dạy nó. Ông còn gợi ý là bố mẹ sẽ làm việc đó giúp con.
Nuôi dạy nó như con của mình. Như em con.”.
“Nói về những bí mật đi,” tôi đề nghị.
“Mẹ biết.” Bà gật. “Nhưng ông cảm thấy như vậy. Nó gây ra một rắc rối
trong cuộc hôn nhân của bố mẹ suốt một thời gian dài. Chính cái quyết
định ấy cộng thêm chuyện mẹ không chịu để bố nói với con về chuyện đó.
Ông ấy oán giận mẹ... Và mẹ nghĩ nó làm thay đổi cả mối quan hệ giữa hai
bố con nữa.”.
“Sao thế được?” tôi hỏi, mặc dù vẫn luôn cảm thấy như vậy.
“Hai bố con đã từng thân thiết với nhau. Con luôn là con gái bé bỏng của
bố... Nhưng từ sau chuyện đó... có một khoảng cách giữa hai người. Hai bố
con rất... khách sáo với nhau... Thế nào đó.”.