EM THUỘC VỀ ANH - Trang 215

“Kirby,” Philip nói, ném cho tôi sợi dây cứu đắm. “Cậu đang định mời tớ

đi dự tiệc khiêu vũ phải không?”.

“Ừm, phải,” tôi đáp, bật cười gượng gạo. “Tớ nghĩ tớ đang định vậy.”.

“Thì cứ hỏi thẳng đi,” cậu ta nói, cười lại với tôi. “Đừng nhưng nhị gì

nữa.”.

“Cậu có muốn đi dự tiệc khiêu vũ không? Với tớ?” Tôi thêm câu sau chỉ

để chắc trăm phần trăm không còn gì lờ mờ về cái cậu ta đang hiểu.

“Có chứ,” cậu ta đáp, giọng nói trong điện thoại truyền được cả nụ cười

tươi rói.

“Vậy được,” tôi nói, mỉm cười đáp lại. “Là hẹn hò đấy nhé.”.

* * *

Ngay hôm sau mẹ tôi dẫn Charlotte, Belinda và tôi đến tiệm áo cưới

Robin để mua váy khiêu vũ. Đó là hạn chót, như Belinda lải nhải mãi, chỉ
còn chín ngày nữa thôi là đến tiệc khiêu vũ rồi. Khi chúng tôi rút váy trên
giá xuống thì rõ là Belinda và Charlotte thiên về váy dài sáng màu, thuộc
bảng màu mùa xuân, trong khi tôi thấy mình thích váy ngắn, màu đen hơn,
có lẽ vì đó là thứ tôi thấy chiếm phần lớn trong tủ áo của Marian. Bà gọi
mấy cái váy ấy là ĐĐN, chỉ “đầm đen ngắn” - và nói cô gái nào cũng cần
có ít nhất một, thực ra là phải hai ba cái như vậy.

Mẹ tôi thì dĩ nhiên nói rõ là bà thấy váy đen không phù hợp với bọn con

gái trẻ và chun mũi mỗi khi tôi rút một cái váy đen trên giá ra. Có lúc, khi
tôi lựa được một cái váy đen ngắn nhiều tầng có tua, mẹ tôi bèn xông tới
nói ngay, “Váy đó dừ quá so với con.”.

“Dừ quá sao?” tôi nói. “Con tưởng mẹ muốn con vậy?”.

“Con hiểu mẹ muốn nói gì mà,” mẹ tôi nói.
Charlotte nhảy vào bênh vực tôi. “Mẹ, cái quy định màu đen đó là từ thời

mẹ rồi. Giờ ai cũng mặc cả. Họ còn thiết kế trang phục trẻ em màu đen nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.