EM THUỘC VỀ ANH - Trang 224

Giọng con bé nghe du dương, vừa háo hức, vừa phấn khích làm tim tôi

nhức nhối vì nỗi hoài nhớ quá khứ và những ký ức về Conrad, về sự gắn bó
tôi từng cảm thấy với cậu ta trong mối quan hệ ngắn ngủi ấy, về chuyện tôi
yêu sự khác biệt so với bất cứ ai tôi từng biết của cậu ta đến nhường nào.
Tôi băn khoăn không biết tính cậu ta có còn được như vậy hay năm tháng
đã biến cậu ta thành cái gì đó bình thường hơn. Không hiểu sao, tôi không
hình dung nổi cậu ta trong vai một ông bố ở khu ngoại ô, có vài đứa nhóc,
một cái xe tải nhỏ, và một công việc văn phòng mà cậu ta vốn rất ghét. Tôi
gạt cậu ta ra khỏi tâm trí rồi nói với Kirby là tôi mừng cho nó.

“Dạ. Cảm ơn cô. Thật ra thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm... Chỉ là

con đã mua được một chiếc váy,” nó nói.

Tôi bảo nó tả tôi nghe xem, thì nó nói là váy đen ngắn kiểu tua rua. “Con

sẽ gửi hình cho cô xem,” con bé nói.

“Ừ, cô cũng muốn xem... Cô muốn xem hết hình khiêu vũ của con nữa.

Chụp nhiều vào nhé.”.

“Nhất định rồi,” nó nói, rồi hỏi tôi ngày trước có đi dự tiệc khiêu vũ

không.

Tôi bảo mình đã bỏ lỡ hồi năm nhất vì mắc bệnh tăng bạch cầu đơn nhân

nhiễm khuẩn nặng, nhưng năm cuối thì có đi.

“Với chú Conrad à?” nó hỏi.
“Không,” tôi đáp, bỗng thấy căng thẳng. “Cô đi cùng bạn trai khi ấy.

Todd Peterson.”.

“Vui không ạ?” nó hỏi.
“Có,” tôi nói miễn cưỡng, rồi cười. “À, không, thực ra thì cũng không

hẳn. Hai đứa cãi cọ gần hết đêm.”.

“Về chuyện gì?”.

Tôi kẹp điện thoại giữa tai và vai rồi thắt chặt dây áo choàng vải bông.

“Cậu ta trẻ con lắm. Mà bạn bè cậu ta thì còn tệ hơn - đúng là khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.