EM THUỘC VỀ ANH - Trang 226

váy rồi, chỉ một trăm rưỡi đô. Được giảm giá - phân nửa.”.

“Giá hời thế,” tôi chen vào hồi hộp.

“Dạ. Chuyện đó thì được rồi... Nhưng Belinda... Nó mê mẩn cái váy lộng

lẫy có đính cườm và đủ thứ. Cái đó đắt khiếp. Bốn trăm đô lận. Con biết
với cô thì vậy không nhiều, nhưng với tụi con thì quá đắt. Và Belinda dứt
khoát là không mua nổi.”.

Tôi nhăn mặt khi nghe “tụi con”, và lại cảm thấy nỗi hổ thẹn về vụ mua

sắm ở Barney trào lên khi Kirby nói tiếp, “Mẹ nó một mình nuôi nó còn
ông bố thì không chịu chu cấp tiền nuôi con nên nó gần như không bao giờ
có tiền để dành. Bởi thế số tiền đó khác nào cả triệu đô, cô hiểu không ạ?”.

“Ừ,” tôi nói, cố theo dõi ý chính câu chuyện. “Vậy là bạn con mua chiếc

váy khác à?”.

“Không,” Kirby nói. “Nó... lấy cái váy đó.”.
“Bằng cách nào? Nó trả bằng thẻ tín dụng à?”.
“Khôông,” con bé kêu lên như thể tôi chậm hiểu quá.

Thấy tôi không trả lời ngay, nó thở dài rồi nói, “Nó ăn cắp, cô Marian.

Nó nhét cái váy vào túi rồi bước ra. Giữa ban ngày ban mặt.”.

Tôi ngồi trên giường lắc đầu, cảm thấy ngây thơ lạ lùng, như thể tôi và

nó vừa đổi vai cho nhau, và tự hỏi sao mình lại không kịp nghĩ ra điều này.
Tôi nghĩ đến mấy đứa con gái ăn chơi tôi quen thời trung học hay ăn cắp đồ
cửa hàng cho vui. Hầu hết tụi nó đều dư tiền trả cho bất cứ món gì nhưng
lại cứ thích đứng tim mà bỏ chạy.

“Con thấy nó làm vậy à?” tôi hỏi, hy vọng con bé không phải tòng phạm

hay dính líu gì.

“Không. Không tại trận. Vào xe rồi con mới thấy chiếc váy. Trong túi

của nó. Khi sự việc xảy ra rồi.”.

“Con có hỏi nó chuyện đó không?”.
“Không. Con chỉ vờ như không thấy. Cả hai đứa đều gần như giả vờ...

Cô có nghĩ con nên, chẳng hạn như đối chất nó về chuyện đó không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.