EM THUỘC VỀ ANH - Trang 241

“Tôi hiểu mà, anh Art. Cách gọi có thể... hơi rắc rối. Ngay cả tôi quả tình

cũng không biết phải gọi anh ấy thế nào. Người cha sinh học của con bé?
Bố đẻ của con bé? Có lẽ ta cứ gọi theo tên thôi vậy. Thế sẽ dễ cho mọi
người hơn.”

“Ý hay đấy,” ông nói. “Tôi thích vậy... Nhưng mà dù sao thì tên anh ấy là

gì nhỉ?”

“Conrad Knight,” tôi nói, cảm thấy hụt hẫng trong dạ, thực tế của việc

tôi sắp làm hiện ra mồn một. “Kế hoạch là cố tìm gặp anh ấy.”

“Ừm, nhà tôi và tôi có chút băn khoăn về toàn bộ chuyện này... nhưng

chúng tôi chỉ mong điều tốt đẹp nhất cho Kirby, và chúng tôi thật lòng
muốn ủng hộ nó. Vợ chồng tôi cũng mừng là Kirby đã cho chúng tôi biết
về chuyến đi chứ không tự ý đi như cái lần đến NewYork.” Ông cười hinh
hích, phía sau tôi nghe thấy lẫn vào tiếng Kirby nói gì đó sắc sảo, gọn lỏn.
Rồi nó nhắn tin cho tôi nói rằng, Xin lỗi cô. Bố lan man lắm.

“Nhưng, phải, chúng tôi cũng quên chuyện đó rồi,” Art nói. “Chúng tôi

hiểu vì sao nó làm vậy và chúng tôi luôn ủng hộ chuyện nó đi tìm cô nếu đó
là điều nó muốn. Chúng tôi rất mừng cho nó. Và cho cô nữa. Cả hai.”
“Cảm ơn anh,” tôi nói.

“Và ơn trời! Nhà tôi và tôi cảm thấy may mắn khi hóa ra cô là một phụ

nữ sắc sảo đến vậy. Chà.” Ông huýt sáo, một hơi dài trầm bổng. “Một nhà
sản xuất phim. Chà chà!”

“Ừm, cảm ơn anh, Art,” tôi nói. Không rõ vì sao, nhưng nói chuyện với

ông có cảm giác còn phi thực hơn khoảnh khắc tôi gặp Kirby, có lẽ vì mối
liên kết với ông, dù có ý nghĩa, lại hết sức tình cờ. Tôi có mang và sinh
con, họ muốn có một đứa con, một tổ chức giới thiệu, rồi giờ quan hệ của
chúng tôi là thế này.

“Thật đấy. Thật là một thành tựu phi thường,” ông nói. Tôi biết ông nói

thực lòng - và thực ra ông là người tử tế, nhưng tôi vẫn mong muốn ông đổi
đề tài. Nhưng nào được may mắn như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.