EM THUỘC VỀ ANH - Trang 243

sao mình lại chờ thấy bà cư xử như một người thua kém. “Nhưng cô cứ tự
nhiên. Chúng tôi ủng hộ con bé. Chúng tôi ủng hộ cả cô nữa.”

Những lời ấy nghe thật tử tế, nhưng gượng gạo, và tôi dám nói bà chỉ

ước gì mình thật lòng nói thế. Tôi bỗng thấy cái cảm giác quen quen, bèn
cố gắng xác định xem nó là gì, rồi nhận ra nó vẫn xuất hiện trong những
cuộc chuyện trò thỉnh thoảng với vợ cũ của Peter. Chị ta muốn con trai
mình quý tôi - nhưng đừng nhiều quá. Và dĩ nhiên, tôi phải luôn biết vai trò
của mình, phải biết giới hạn. Cho dù tôi có lấy bố nó đi nữa thì tôi cũng sẽ
không bao giờ là mẹ nó. Cũng như tôi sẽ không bao giờ là mẹ của Kirby.

“Cảm ơn chị,” tôi nói, bước qua cái lằn ranh thận trọng. “Tôi rất sung

sướng khi được quen con gái chị.”

Con gái chị, tôi nhắc lại trong đầu và có cảm giác Lynn cũng đang thầm

nhắc lại mấy chữ ấy, vì tôi cảm thấy bà mềm mỏng đi đôi chút khi trả lời,
“Cô tử tế với con bé quá. Cảm ơn cô.”

“Đương nhiên là phải vậy,” tôi đáp.

“Vậy là cuối tuần này?” bà nói. “Art và tôi thấy háo hức cho Kirby lắm.

Chỉ ước là nó không bỏ lỡ tiệc khiêu vũ.”

Có một tin nhắn nữa từ Kirby, Chúa ơi. Thấy con phải đối phó với cái gì

chưa?

“Có lẽ người ta cứ đề cao thái quá tiệc khiêu vũ thôi,” tôi đáp, rồi biết

ngay mình đã nói điều không nên.

Quả nhiên, một phút im lặng lạnh nhạt trôi qua và rồi... “Nó chỉ chẳng có

ý nghĩa gì với Art và tôi thôi. Sao con bé lại muốn bỏ lỡ một đêm đặc biệt,
thật đặc biệt như vậy khi mà nó đã chuẩn bị rồi lại còn đi mua váy vóc đủ
thứ như thế.”

Nghĩ đến chiếc váy của Belinda, tôi hít một hơi dài, tìm cách đổi đề tài.
Lynn nói tiếp, “Nhưng đó là Kirby. Nó bước theo nhịp trống của nó.

Theo nghĩa đen luôn.”

Hệt như Conrad, tôi nghĩ, lòng lại bồi hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.