EM THUỘC VỀ ANH - Trang 265

sắp bước vào đời, con lại phạm phải lỗi lầm lớn nhất mà một đứa con gái
có thể mắc phải, và con chỉ...”

“Nhưng con yêu này - chỉ vậy thôi. Đó là một sai lầm. Con không cố ý

làm tổn thương ai cả. Có lẽ con đã làm chính mình thất vọng, chứ không hề
khiến bố thất vọng đâu.”

“Chắc chắn là có chứ,” tôi nói. “Giờ thì bố có thể nói vậy, nhưng hồi

ấy...”

“Marian. Nhìn bố này,” ông nói, tháo kính ra. “Mẹ con và bố vẫn luôn tự

hào về con. Bao giờ cũng vậy.”

Tôi gật, rồi lí nhí cảm ơn bố.

Một khoảng im lặng kéo dài sau đó, cho đến khi tôi thở dài rồi nói,

“Chuyện này thực ra là lỗi của mẹ.” Tôi mỉm cười nhưng vẻ mặt bố không
đổi.

“Mẹ cũng đã cố gắng hết sức rồi,” ông nói, và tôi không khỏi cảm động

vì ông bênh vực bà.

“Con đùa thôi,” tôi nói.

“Bố biết... Nhưng một thời gian dài, quả thực bố đã trách mẹ. Quá dài rồi

bố mới nhận ra... Mỗi khi bố mẹ nhìn thấy một đứa bé. Hay một người bạn
có cháu... bố đều muốn có con bé.” Rồi ông thò tay vào ví rút ra bức hình
nó. Cũng là bức tôi có. Bức duy nhất tôi có.

“Con bé có gương mặt giống con,” ông nói. “Nó trông hệt như tấm hình

chụp con lúc mới chào đời.”

Tôi gật.

“Con bé có còn vậy không?” ông hỏi, mắt chớp chớp. “Trông giống con

ấy?”

“Vẫn thế ạ. Dứt khoát là nó có đôi tai giống con rồi,” tôi nói, ép hai tai

sát vào đầu. “Và cũng giống bố. Cảm ơn bố rất ít.”

Ông gượng cười, nhưng lại bật ra một tiếng nghèn nghẹn, như thể cố

biến tiếng thổn thức thành cái gì khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.