Bố chớp chớp mắt như thể đang tập trung, rồi nói, “Bố nghĩ cậu ta còn
nói, ‘Mấy quả cà chua kia đẹp quá’.”
Nếu ai khác thốt ra câu đó thì đó hẳn là một lời mỉa mai, nhưng bố tôi
đơn thuần là thuật lại chính xác các chi tiết hết sức có thể, một trong nhiều
lý do khiến ông trở thành luật sư tòa sơ thẩm lỗi lạc.
“Vậy thôi sao?” tôi hỏi.
“Thế thôi,” bố nói khẽ.
Tôi gật, rồi bảo bố mẹ là tôi sẽ về phòng ít phút trước khi Kirby đến. Khi
quay về phía cầu thang, tôi mường tượng Conrad bên gian hàng cà chua,
nhớ tới hai bàn tay cậu ta, đường nét và cảm giác về nó, ấm nóng trên da
tôi, tự hỏi trên tay cậu ta có chiếc nhẫn nào không, vào cái ngày bố mẹ tôi
gặp. Tự hỏi ngày mai gặp lại, cậu ta có đang đeo chiếc nhẫn nào không.