EM THUỘC VỀ ANH - Trang 287

Tôi thoáng muốn bảo bà rằng sinh con không phải là thi thố, cũng như

điểm SAT, hay tham gia đội cổ vũ, hay vào một trường đại học ngon lành,
rồi mọi chuyện lớn nhỏ khác nữa mà bà đã biến thành thi thố từ ngày Janie
và tôi còn bé, đi cả một quãng đường để về xem răng của con ai nhú trước,
như mẹ tôi kể. Tôi không bao giờ hiểu nổi sao bà lại thích theo dõi xem
Janie và tôi đứa nào hơn trong khi chính Janie lại không thèm để ý, có khi
những nỗ lực của mẹ nó lại phản tác dụng.

Nhưng nghĩ lại, tôi thấy rằng chính mình đã tham gia thi thố. Có lẽ đó là

lý do tôi ý thức rất rõ mấy câu nhận xét vớ vẩn của bà Wattenberg. Và có lẽ
đó phần nào là lý do tôi không muốn Janie hay bất cứ ai khác biết sự thật -
vì tôi tin rằng bà, và những người khác như bà, có thể khoái trá nhâm nhi
vở kịch này. Đứa con gái được bình chọn là có khả năng thành đạt nhất, sắp
đi Michigan theo học bổng, xuất thân từ một gia đình danh giá có cha là
một luật sư quyền cao chức trọng. Mười tám tuổi có thai, lại còn với
Conrad Knight nữa chứ. Cú sốc tột cùng và bẽ bàng.

Giờ tôi mới thấy mình cứ chăm chăm nghĩ đến bản thân khi tưởng cái tin

của mình sẽ có ảnh hưởng gì ghê gớm đến đời ai. Thiên hạ sẽ bàn tán về tôi
hàng tuần, hay có lẽ chỉ là một tối bên bàn ăn, rồi nói sang cái gì khác. Vả
lại ai cần biết họ nói gì. Giờ đây tôi mới vỡ lẽ, khi đã quá muộn màng, là
chuyện đó chẳng mấy quan trọng. Tôi đã hy sinh nhiều biết mấy, kể cả tình
bạn với Janie, vì một sai lầm. Dù đã lâu quá rồi không còn nhớ nhung gì
nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc vì mình đã không giữ được tình bạn giữa
hai đứa. Dù cho không còn nhiều điểm chung nữa nhưng chúng tôi vẫn
luôn có quá khứ, mà về nhiều mặt, cũng quan trọng như hiện tại hay tương
lai. Đó là khởi điểm của chúng tôi, cái làm nên chúng tôi hôm nay.

Tôi liếc qua Kirby thì thấy con bé đang nhìn bà Wattenberg chằm chằm

hơi khinh thường. Tôi tính chuồn ngay, vì cả hai, nhưng tôi biết mình phải
làm gì. Nên tôi hắng giọng và quyết tâm hành động. “Ồ, cháu xin lỗi chưa
giới thiệu với cô... cô đây là Kirby Rose.”

“Chào cháu,” bà nói, chẳng mảy may tò mò. Nhưng lần này, tôi quyết

định là sẽ buộc bà chú ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.