EM THUỘC VỀ ANH - Trang 311

Cả hai im lặng một lát cho đến khi cuối cùng ông nói.
“Mà thôi. Cô ấy cũng đã có được cuộc sống tháp ngà của mình rồi. Thế

là tốt. Cho cô ấy.”

Tôi hiểu ông muốn nói gì - hai bố con tôi không ai là một phần trong cái

kế hoạch cuộc đời tuyệt vời của bà ở đại lộ 5. Và dù tôi biết mình cũng nên
hận bà, nhưng tôi không khỏi cảm thấy ái ngại cho bà, nhất là vì tôi nghĩ bà
sẽ làm mọi chuyện khác đi nếu được.

“Cuộc sống của cô ấy không hoàn hảo đâu,” tôi nói khi chợt nhận ra.

“Con còn không biết cô ấy có hạnh phúc vậy không nữa. Với tiền bạc và
thành công như thế ấy. Ý con là... cô ấy có căn hộ nực cười đó ở New York
- và bạn trai giàu sụ có lẽ sẽ cầu hôn cô ấy nay mai, và sở hữu đâu như cả
hãng truyền hình...”

Conrad giơ hai tay lên nói, “Ừ. Nghe tuyệt thật. Nhưng quả tình chú

không cần phải biết cụ thể.”

“Phải rồi,” tôi nói. “Con xin lỗi.”
“Hay lắm,” ông lại nói. “Nghe này. Không có gì ghê gớm đâu... Chỉ là...

Marian và chú khác nhau. Rất khác. Luôn là vậy.”

“Chú có gia đình chưa?” tôi hỏi.

Ông lắc đầu. “Chưa... Nhưng đã từng. Trong khoảng ba năm.”
“Chú có con không?” tôi hỏi, lo lắng chờ câu trả lời, dù không rõ mình

muốn thế nào. Có anh chị em cùng cha khác mẹ sẽ khá thú vị - và tôi có
cảm giác rằng con ông đứa nào cũng sẽ hợp với tôi, và có lẽ nó giống tôi
nhiều hơn Charlotte. Nhưng nghĩ lại thì nếu có được trọn ông cũng tuyệt.

“Không,” ông nói. “Cô ấy không muốn.”

“Nhưng chú thì muốn?”
“Rất muốn.” Ông mỉm cười với tôi, rồi tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh

chạy dọc sống lưng và rùng mình khi nghe ông nói vậy, rõ rệt hơn nhiều so
với cái cảm giác mà Marian có bao giờ cảm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.