EM THUỘC VỀ ANH - Trang 312

“Có phải vì vậy mà chú chia tay với cô ấy không?” tôi hỏi, nghĩ thật trớ

trêu khi đứa con là tác nhân làm tan vỡ một cuộc tình rồi không có con lại
là tác nhân làm tan vỡ một cuộc tình khác trong đời ông.

Ông cười, liếc qua cô phục vụ quầy hình như đang nghe lỏm cuộc

chuyện trò giữa chúng tôi, hay ít ra cũng rất cần mẫn phục vụ chúng tôi.
“Không hẳn.”

“Xin lỗi,” tôi nói. “Con biết thực ra đó không phải việc của con.”
“Không. Không sao,” ông nói. “Nhưng con cũng nên hỏi cô ấy.” Ông chỉ

Stephanie rồi nói, “Cô ấy là vợ cũ của chú. Nhân viên phục vụ quầy quỷ
quái. Vợ nhảm.”

Stephanie ném một múi chanh vào ông và ông hất trở lại quầy “Này!

Liệu hồn. Em không tệ thế đâu.”

“Phải rồi. Nếu cô không làm bộ thẳng thắn thì cô đã là người vợ hoàn

hảo rồi đấy.”

Cả hai cùng cười, rõ ràng là giữa họ không có gì hờn oán. “Chị lưỡng

tính. Nói thẳng ra là vậy. Mà sống cùng anh thì cũng đâu dễ dàng gì,
cưng...” Stephanie cười cợt thêm chút rồi lại đầu kia quầy để làm một ly
margarita. Nhìn cô ta cà miệng ly vào một dĩa muối, tôi nói, “Cô ấy có biết
con là ai không?”

Conrad lắc đầu. “Không. Chú chưa nói với ai.” Ông nhìn tôi, định nói gì

đó, rồi nghĩ tốt hơn là không nên.

“Gì thế ạ?” tôi hỏi.
Ông liếc ra sau vai về phía sân khấu rồi nói, “Chú định nói rằng cô ấy

biết mẹ con là ai.”

“Sao lại thế?” tôi hỏi, thắc mắc phải chăng cô ta học cùng trường với họ.

“Vì,” ông nói, nhún vai.
Tôi không chịu buông tha mà cứ nhìn cho đến khi ông nói, “Vì Marian là

tình yêu đời chú. Trong một thời gian dài. Và đó là kiểu thông tin ta thổ lộ
khi còn trẻ và khờ dại và hy vọng ta đang sống trong cái gì đó lớn lao và tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.