EM THUỘC VỀ ANH - Trang 313

đẹp hơn cái ta từng mất. Đó là kiểu chuyện tào lao làm ta mất thì giờ nghĩ
ngợi. Để chú nói điều này - chuyện đó chẳng được tích sự gì đâu. Nhớ điều
đó, được chứ? Mọi chuyện sẽ cứ xảy ra thôi và sống mãi với quá khứ hay
dằn vặt bản thân rằng chuyện gì đã có thể xảy ra cũng chẳng ích gì.”

Tôi nhìn ông chằm chằm rồi ông nhìn thẳng lại tôi. “Chú biết, chú biết.

Tình yêu của đời chú thậm chí còn không cho chú biết khi có đứa con của
chú. Chuyện đó chẳng nhảm nhí thảm hại sao?” Ông lắc đầu cười khẩy.

“Không thảm hại đâu,” tôi nói.
“Ừ. À thì, nó phải nói lên điều gì đó...”
“Con nghĩ nó không nói lên điều gì về chú. Hay con,” tôi nói, sự thật

định hình trong đầu. “Con nghĩ nó nói lên điều gì đó về cô ấy. Con người
trước kia của cô ấy.”

“Và tới giờ vẫn vậy,” ông nói. “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Tôi nói mình không chắc điều đó, nhận ra có lẽ mình nói nghe sẽ thật

ngu ngốc nếu định dạy khôn cho ai đó gấp đôi tuổi mình. Bố mình.

Quả nhiên, ông nhìn tôi hoài nghi. “Ồ, thật sao?”

“Thôi được. Có thể chú đúng,” tôi nói. “Nhưng ít nhất cô ấy cũng đã cố

sửa sai. Cô ấy là người tìm ra chú, chú biết không? Rồi hôm nay cô ấy đã
đến.”

“Muộn gần mười tám năm rồi, phải không?”
“Con nghĩ vậy,” tôi nói. “Nhưng ít ra giờ hai ta cũng đang ở đây.”

Ông mỉm cười, hớp một ngụm bia dài, rồi nói, “Ừ. Con nói ý đó chuẩn

đấy, cô nàng chơi trống. Một cách nhìn đời hay. Cố mà duy trì điều đó nếu
được.”

Tôi mỉm cười, nghĩ là cách đó không có vẻ giống mình mà nghe cứ như

giọng bố mẹ tôi. Giống Charlotte. Nhìn vào mặt tích cực. Biết ơn về cái ta
có. Biết ơn Chúa về những gì mình có. Thái độ lạc quan là nền tảng của
lòng can đảm. Lòng tôi chợt man mác nỗi nhớ nhà, nhưng không phải kiểu
làm ta buồn, mà là kiểu nhắc nhở rằng ta là ai và từ đâu tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.