EM THUỘC VỀ ANH - Trang 319

Conrad bước lại trước sân khấu, cúi đầu, nói nhỏ tỉnh bơ vào micro,

“Này. Tôi đã nói cô bé là con gái tôi chưa nhỉ?”

Lời tuyên bố vừa dứt, tiếng vỗ tay càng rộ lên ầm ĩ, và những lời yêu cầu

hát tiếp cũng tăng vọt. Nhưng Kirby đứng lên, cúi chào nhanh, rồi cầm
micro nói tỉnh bơ là nó có giờ giới nghiêm nhưng cũng cảm ơn mọi người
rất nhiều. Mọi người cười ồ. Họ thích nó. Họ yêu mến nó. Tôi yêu nó.

Con bé nhìn thấy tôi nên vẫy nhanh một cái và mỉm cười độ lượng, rồi

thì thầm gì đó với Conrad khi họ bước xuống sân khấu đi về phía tôi, giữa
những cái vỗ lưng và khen ngợi. Khi họ lại gần hơn, tôi thấy cả hai mồ hôi
nhễ nhại và thở hổn hển. Rồi họ đứng lại ngay cạnh tôi. Nụ cười lúc đứng
trên sân khấu của Conrad đã tắt, nhưng sự thù oán khi trước cũng không
còn.

“Chà,” tôi nói. “Hai người chơi đỉnh quá.”
“Cảm ơn cô,” Kirby nói, hai má hồng rực, mắt long lanh. Trên mặt nó

toát ra niềm vui thuần khiết làm tôi muốn hôn lên tới tấp.

Tôi cũng muốn hôn Conrad - nỗi thôi thúc quá mãnh liệt và đáng sợ - và

dù biết không nên làm vậy nhưng tôi vẫn nhìn vào mắt anh mà nói, “Bài đó
gợi lại nhiều kỷ niệm.”

Anh gật, chấp nhận câu này nhưng không hẳn là đồng tình, rồi khoác vai

Kirby. “Con bé rất có năng khiếu,” anh nói, lái lời nhận xét đó sang hướng
khác.

“Đã rõ là con bé thừa hưởng từ đâu,” tôi nói.

“Phải,” anh nói, rồi quay lưng lại với tôi, biến cuộc chuyện trò thành

phút riêng tư với Kirby. “Cảm ơn vì con đã đến,” tôi nghe anh nói. “Chú
vui lắm.”

“Con cũng vậy,” con bé nói, mặt ửng hồng vì tự hào, phấn khích và sự

trìu mến thấy rõ dành cho anh.

“Quay lại sớm nhé,” anh nói, đưa mu bàn tay quệt trán.

“Hè này nhé?” con bé nói. “Khi con tốt nghiệp xong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.