EM THUỘC VỀ ANH - Trang 322

Tôi lặng người, rồi quay qua nhìn con bé, mặt nó chìm trong bóng tối.

“Chú nói với con vậy sao?”

“Không nói nhiều - nhưng phải. Chú thật lòng yêu cô.”

Tôi dám nói con bé đứng về phe anh, nhưng tôi không trách nó. Tôi cũng

về phe anh.

“Với lại con nghĩ...” con bé nói, giọng nhỏ dần.
“Sao?” tôi nói, tắt máy xe, nhìn mặt nó.

“Thôi không có gì,” nó nói, lắc đầu.
“Con cứ nói đi,” tôi nói, chuẩn bị tinh thần nghe những lời anh đã nói

khiến tôi đau lòng, những lời đúng sự thật mà tôi biết mình đáng phải chịu.

Nhưng thay vì vậy nó lại bảo, “Con cũng không biết nữa. Con gần như

có cảm giác là chú ấy vẫn còn yêu cô.”

Tôi chưa kịp đáp lại thì con bé đã xuống xe, sập cửa, bước tới lối đi

trước nhà. Tôi xuống theo, ước gì có thể quay ngược thời gian. Ước gì thời
mười tám mình giống nó hơn chút.

* * *

Sáng hôm sau, ngay trước chín giờ Kirby gõ cửa phòng tôi. Con bé đã

thay đồ, va li đặt dưới chân, bảo nó phải đi để còn ôn thi tốt nghiệp. Tôi lẹ
làng tỉnh táo lại và mặc áo lạnh vào, rồi ít phút sau chúng tôi đã đứng ở
sảnh ngoài, bố mẹ tôi từ bếp bước ra để gặp chúng tôi.

“Cháu không ở lại ăn sáng được thật sao?” mẹ tôi hỏi.
“Quả thật là cháu phải về để kịp học thi,” Kirby đáp. “Kẻo không qua

được bài thi nhập môn toán học cao cấp mà tốt nghiệp.”

Bố tôi gật và nói, “Ông bà hiểu mà cháu.”
“Thôi,” Kirby nói, giọng có vẻ mạnh dạn hơn lúc mới tới, như thể nó đã

trưởng thành trên sân khấu tối qua. “Cháu cảm ơn cả nhà rất nhiều đã đón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.