EM THUỘC VỀ ANH - Trang 323

cháu. Thật vui khi được làm quen với cả nhà.”

“Ồ, ông bà cũng vậy, Kirby,” bố tôi nói, bước tới ôm con bé thật chặt và

hôn lên má nó. “Thật tuyệt khi cuối cùng ông bà cũng được gặp cô cháu
ngoại. Ông bà biết cháu có một gia đình yêu thương cháu rất nhiều, nhưng
ông bà hy vọng cháu có thể đón nhận thêm cả ông bà nữa. Ông bà thật lòng
mong đây mới chỉ là khởi đầu.” Ông nhìn mẹ tôi và bà gật đầu tán thành
không dứt khoát, bồn chồn xoắn chuỗi ngọc trai trên cổ.

Kirby mỉm cười rồi làm tôi sốc khi nói, “Cảm ơn ông ngoại.”
Ông cười tươi, nụ cười sung sướng nhất đã lâu rồi tôi mới thấy ở ông.
Sau mấy giây im lặng vụng về mà rõ là mẹ tôi không định ôm tạm biệt

con bé, tôi nói mình sẽ tiễn nó ra cổng. Bố mẹ tôi gật, hiểu ý tôi muốn được
một mình với nó trong khi tôi xách va li lên rồi bước ra ngoài. Khi chúng
tôi tới xe thì con bé đã lại trầm ngâm và nghiêm trang, nhưng tôi tự nhủ
chuyện đó cũng bình thường ở những cuộc chia tay, nhất là trong những
mối quan hệ mong manh, mới mẻ. Cần có thời gian để xây đắp lòng tin và
sự gắn bó đích thực, dù là tình bạn hay cái gì mang tình mẫu tử hơn, và tôi
sẵn lòng nỗ lực để đạt được điều đó.

“Vài tuần nữa là con tốt nghiệp rồi,” con bé nói.
“Rồi sao?” tôi hỏi, khấp khởi.
“Bố mẹ con muốn con mời cô tới. Vậy nên. Cô được mời... Nhưng con

biết cô bận tối mắt với bộ phim và đủ mọi việc khác nên không hề chi nếu
cô không...”

“Cô sẽ có mặt,” tôi nói. “Chắc chắn đấy.”
Con bé gật rồi nói, “Tuyệt. Con sẽ nhắn cụ thể cho cô. Hay gọi hay gì

đó.”

“Vậy thì tốt quá.”

“Thôi. Cảm ơn cô,” nó nói, dù cả hai đều biết lời mời là món quà nó

dành cho tôi - không phải ngược lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.