EM THUỘC VỀ ANH - Trang 325

“Đó là tất cả những gì con có thể làm,” bố nói, ôm tôi hệt như đã ôm

Kirby lúc ở sảnh.

* * *

Tôi ngủ suốt chuyến bay về nhà mà vẫn còn chệnh choạng khi bước vào

căn hộ, cuối chiều hôm ấy. Hôm thứ Sáu cô dọn dẹp đã đến nên nhà cửa
còn sạch sẽ hơn thường lệ, mọi thứ đâu ra đó. Tôi mở tủ lạnh, nhưng như
mọi khi, chẳng có gì để ăn - dù cũng không phải là tôi đói. Tôi lững thững
đi qua bên bàn và liếc chồng bản thảo tôi đem theo trong hành lý định đọc
trên máy bay, nhưng giờ thì cảm thấy hoàn toàn không có hứng động đến.
Tôi tính chạy bộ trong công viên, nhưng cũng chẳng có lòng dạ nào. Tôi
bèn bật stereo, nhưng nhạc - nhạc nào cũng vậy - lại làm tôi nhớ đến
Conrad và vẻ mặt anh khi biết con bé là ai. Tôi sẽ không bao giờ quên được
cái vẻ mặt ấy. Nên cuối cùng tôi cầm điện thoại lên gọi cho Peter, hỏi anh
có đến được không. Anh nói được, tất nhiên là được, anh sẽ đến ngay khi
có thể, giọng vỗ về.

Khoảng năm giờ thì anh tới, thẳng từ chỗ làm. Anh nói đã ở đó suốt mấy

ngày cuối tuần để dập lửa. Tôi tự hỏi liệu có đám cháy nào trong đó liên
quan tới phim của mình không, nhưng rồi không hỏi. Lúc này, tôi đã quá
kiệt quệ nên không thực sự để tâm. Chúng tôi ngồi trên sofa và tôi kể anh
nghe về cuối tuần vừa rồi - về cuộc chuyện trò với bố trong công viên, thái
độ thù địch của Conrad, màn trình diễn cảm động của anh với Kirby. Tôi kể
anh nghe mọi thứ ngoại trừ cái mình đang cảm thấy lúc này - vì với bản
thân tôi còn không biết mô tả thế nào.

“Đó là một bước tiến lớn,” anh nói khi tôi dứt lời. Anh có cái vẻ mãn

nguyện tại các cuộc họp sau khi tìm ra cách giải quyết một vấn đề, và tôi
nhận ra anh xứng đáng được khen vì những gì vừa diễn ra cuối tuần vừa
rồi. Vì đã làm tôi thấy là mình phải đối mặt với quá khứ và nói ra sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.