EM THUỘC VỀ ANH - Trang 329

“Chú ấy ra sao?” nó hỏi, ai cũng nhìn tôi chờ đợi.
“Chú ấy vẫn là nhạc sĩ. Làm chủ một quán bar tên là Zelda và chơi nhạc

sóng suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày.” Tôi tránh nhìn vào mắt bố mẹ khi
đứng dậy lấy một lon Coca trong tủ lạnh, rồi ngồi xuống lại, mở lon tu một
hơi dài.

“Con đến quán bar sao?” mẹ hỏi. Chỉ là bà chẳng đặng đừng.
“Dạ,” tôi nói. “Nhưng con không uống rượu. Không khác gì phân nửa

mấy nhà hàng ở St. Louis. Hay bất cứ gì ở Hill,” tôi nói, ám chỉ khu nhà
hàng Ý mà bao giờ bố cũng làm một ly tại quầy rượu trước khi vào ăn cùng
cả nhà. “Đàng hoàng thôi mà mẹ. Tin con đi.”

Bà gật rồi nói bà tin tôi. Hoàn toàn.

Dường như nóng lòng muốn thoát khỏi đề tài Conrad, bố nói, “Thế còn

bố mẹ cô Marian? Họ có tử tế không?”

“Dạ,” tôi nói. “Con thích bố cô ấy hơn mẹ. Mẹ cô ấy kiểu như hơi hợm

hĩnh. Nhưng cũng khá tử tế.”

Trông mẹ tôi có vẻ chú ý đến chuyện này, có lẽ nhẹ nhõm vì tôi vẫn giữ

được sự nhạy cảm với thói hợm hĩnh. “Họ làm nghề gì?”

“Bà thì không đi làm. Ông làm luật sư cho những người kiểu như Oprah

ấy. Nhà họ giàu.”

Bố mẹ tôi gật, như thể đã đoán trước là vậy.
“Chú ấy trông thế nào?” Charlotte hỏi. “Bố chị ấy.”

“Bố chị đây mà,” tôi nói, chỉ bố, ông cười tươi rói đáp lại tôi.
Charlotte tiếp, “Phải! Chị hiểu ý em muốn nói gì mà - bố đẻ chị cơ.”
“Cái này thì chị không thể nói dối - chú ấy đẹp trai. Giống như... ca sĩ

nhạc rock ấy,” tôi nói, bật cười. Tôi liếc nhìn mẹ, trông bà lại có vẻ lo lắng.
“Không phải kiểu ca sĩ rock để tóc dài, nghiện ngập những năm tám mươi
đâu mẹ. Chỉ giống dân nghệ sĩ thôi. Chú ấy hay lắm. Cực kỳ tử tế.” Tôi
định kể chuyện hai bố con hát với nhau trên sân khấu nhưng rồi lại nghĩ
muốn giữ điều đó cho riêng mình một thời gian đã. Vả lại, tôi không muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.