EM THUỘC VỀ ANH - Trang 348

ngắt phát thưởng cho hết mấy học sinh cuối cấp đã thực sự đạt được thành
tựu gì đó trong năm nay.

“Lời hứa nào cơ?” tôi hỏi lại, tưởng thầy định quảng cáo cho Mizzou

một lần sau cùng.

Nhưng thầy nói, “Giấy vào. Hậu trường. Sân khấu.”
“Thầy có rồi đó,” tôi nói và bật cười. Vì tôi đã gần như hình dung ra một

cảnh tượng như vậy.

* * *

Tối trước lễ tốt nghiệp, bố mẹ dẫn tôi đến LoRusso, nhà hàng tôi ưa

thích ở Hill, để chính thức ăn mừng cùng với Charlotte, hai mẹ con Belinda
và Philip. Đó là lần đầu tiên bố mẹ tôi gặp Philip nên có phần lúng túng,
nhưng cậu ta thuộc số hiếm hoi đám trẻ biết cư xử với người lớn đúng mực
mà không thành bợ đỡ lấy lòng. Belinda cũng đã trở lại như trước, dù bị mẹ
cấm túc vô thời hạn - hay ít nhất cũng cho đến khi trả hết tiền chiếc váy cho
bố mẹ tôi. Nó đã nộp khoảng năm bài kiểm tra đủ điều kiện thi tốt nghiệp,
tôi thì góp năm mươi đô trích trong tiền công mới lãnh, phần là vì tử tế,
nhưng phần cũng là vì bản thân, bởi tôi thấy buồn chán khi Belinda bị cấm
túc. Bọn tôi còn thiếu chừng bảy mươi đô nữa là nó lại được tung tăng rồi.

Trong khi đó chỉ có mình mẹ tôi cư xử hết sức lạ lùng. Bà lau dọn điên

cuồng để tiếp đón Marian, dù bà ấy sẽ ở khách sạn Chase Park Plaza, đúng
như mẹ tôi từng dự đoán. Tôi cam đoan với mẹ rằng không phải Marian
nghi ngờ gì về điều kiện ăn ở tại nhà mình, chỉ là bà không muốn xâm
phạm. Tình cờ là tôi lại tin đúng như vậy, và tự nhủ mình không được xấu
hổ về xóm giềng của mình, nhà mình, gia đình mình, hay bất cứ thứ gì khác
là một phần của mình.

“Bố muốn được đề nghị nâng ly chúc mừng,” bố tôi nói khi ai nấy đều

nâng ly Coca lên. “Chúc mừng Kirby vì đã qua được bài thi nhập môn toán
cao cấp! Và chúc mừng cả Kirby, Belinda và Philip về lễ tốt nghiệp sắp tới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.