EM THUỘC VỀ ANH - Trang 356

Rồi tôi nhắn lại, thật nhanh: Rất mong gặp chú. Ghé qua nếu được. Đừng

lo gì cả. Rồi tôi nhắn địa chỉ. Vì hấp tấp, tôi viết lộn xộn cả tên đường
Eichelberger, nhưng nghĩ ông đủ thông minh để tìm ra mình. Tức là nếu
ông thực lòng muốn.

“Con xin lỗi,” tôi nói, để điện thoại xuống và nhìn qua Marian. Bà

nhướng mày như thể bà biết, hay nghi ngờ, hay hy vọng rồi tôi gật lại bà,
báo trước cho bà một chút. Phòng khi.

Lát sau, theo gợi ý của mẹ tôi, chúng tôi vào nhà bếp để ăn trưa, đi ngang

chiếc bánh kem làm cho tôi, đẹp tuyệt trần trên bàn phòng ăn.

Marian dừng lại ngắm nghía. “Bánh đẹp quá!” bà thốt lên, còn tôi tự hỏi

liệu bà có biết mẹ tôi làm ra chiếc bánh đó từ những nguyên liệu thô sơ
nhất hay không.

Charlotte nói, “Cô chờ chút nếm thử lớp kem phủ mẹ con làm đi! Ngon

tuyệtttt.”

Bố tôi búng tay đánh tách như thể quên điều gì rồi nói, “Ta chẳng có cây

nến nào cả!”

“Mình không cần nến cho bánh tốt nghiệp đâu,” tôi nói khi bố nài nỉ đưa

ý kiến khác, hát to câu “Chúc mừng con tốt nghiệp!”

“Hic. Làm ơn đi bố. Đừng mà,” tôi nói.

“Phải đấy. Làm ơn đi, Art,” mẹ nói, mỉm cười. Bà quay qua Marian,

“Giọng hát của Kirby không phải là di truyền từ chúng tôi - chuyện đó thì
hiển nhiên rồi!”

Đó là lần đầu tiên nhắc đến điều hiển nhiên ấy, nên ai cũng cười ồ còn

Marian thì nói, “Giọng hát của con bé cũng không phải di truyền từ tôi.”

Thế rồi bầu không khí e dè tuy vẫn còn, nhưng hẳn đã vơi bớt khi chúng

tôi đi vào bếp, ngồi quanh bàn ăn đã bày sẵn bữa trưa với những món ngon
nhất nhà tôi làm được. Sau một hồi cầu nguyện lê thê, bố ngước lên nói,
“Tôi không muốn ủy mị như thế...”

“Vậy thì đừng có làm thế, bố,” tôi lầm bầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.