EM THUỘC VỀ ANH - Trang 47

Chương 4

Marian

Đó là chuyện phi thực, chấn động và đích thực là ảo diệu nhất từng xảy ra
với tôi. Nhưng đồng thời tôi cũng không hiểu vì sao mình lại sốc đến vậy.
Suy cho cùng, tôi vẫn luôn biết phút giây này có thể xảy ra và biết rõ rằng
con bé đã bước sang tuổi mười tám vào ngày đầu tiên của tháng này: cái
sinh nhật quý báu khi nó chỉ việc gọi đến tổ chức con nuôi hỏi thông tin
liên lạc mà cứ vài năm tôi lại cập nhật, như một chuyện đương nhiên. Tôi
không có nghĩa vụ pháp lý phải làm vậy - lẽ ra tôi đã có thể chọn để trống
tên - nên tôi không rõ điều gì đã khiến mình làm thế. Có lẽ chỉ để giảm nhẹ
tội lỗi, vì dường như làm vậy là đúng. Có lẽ phần nào trong tôi đang chờ
biết chắc rằng con bé ổn - rằng tôi đã không trao nó cho một gia đình nghèo
túng, dốt nát, bất bình thường. Nhưng có lẽ, ở đâu đó trong tôi, tôi muốn nó
tìm về với tôi. Có thể tôi muốn lại được nhìn thấy và chạm vào nó một lần
nữa.

Bất kể vì sao tôi làm vậy hay tôi muốn gì thì thực tình tôi cũng không

ngờ con bé sẽ tìm cách liên lạc với tôi, ít nhất thì cũng phải nhiều năm nữa,
cho đến khi nó đã có con. Và dứt khoát tôi không hình dung được rằng
chuyện đó sẽ xảy ra hoàn toàn bất ngờ lúc mười một giờ đêm trong một
thành phố mà những cuộc đến thăm đột xuất đơn giản là không xảy ra,
ngay cả giữa bạn bè thân thiết nhất. Lại ngay sau một vụ cãi vã với anh bồ
mới chết. Nhưng giờ thì mấy chuyện ấy chẳng liên quan gì nữa rồi. Vì con
bé đang ở ngay đây, đứng trước mặt tôi, chờ tôi nói gì đó.

Bời bời cảm xúc, tôi cố nài nó vào, lẳng lặng treo áo khoác của nó vào

cái tủ để ngoài hành lang rồi xếp gọn gàng cái ba lô nặng trĩu của nó xuống
dưới cái ghế nệm dài không có tựa ở tiền sảnh. Tôi lúng túng dừng lại, cân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.