EM THUỘC VỀ ANH - Trang 49

thấy như thế, rằng trao nó cho họ hoàn toàn là quyết định của tôi, chỉ càng
khiến nỗi nuối tiếc lớn dần rồi lan rộng trong lồng ngực tôi. Tôi tự nhủ rằng
mình chẳng hề phải vất vả nuôi con chút nào, rằng giống như xem một
cuộc đua marathon rồi ước gì chính mình đang về đích. Tôi tự dặn lòng
đừng có lấy mình làm trung tâm như thế nữa. Đêm nay phải dành cho
những gì mà con bé cần, chứ không phải tôi, và mặc dù không phải mẹ nó
theo đúng nghĩa của từ này, tôi vẫn cố gọi ra cái gì đó thuộc bản năng làm
mẹ. Tôi nghĩ đến mẹ mình, và cách bà giải quyết bao nhiêu vấn đề: thức ăn
dễ tiêu và giấc ngủ ngon lành.

“Con không đói thật chứ? Mình gọi đồ ăn đến cũng được mà. Gần đây có

một tiệm bán đồ ăn ngon lắm, trong vòng mười phút là có bánh mì kẹp phô
mai nướng và súp cà chua. Cứ như lúc nào họ cũng có sẵn và hình dung là
trong vòng mười dãy phố có người bỗng thấy thèm ấy.”.

Nhận ra mình đang huyên thuyên, tôi im bặt, rồi con bé lắc đầu và lại

cảm ơn.

Bị choáng ngợp bởi dòng cảm xúc mới trào dâng, tôi bèn quay về phía tủ

lạnh để giấu mặt đi. “Thôi thì cô lấy chút gì cho con uống nhé? Cà phê?
Trà? Hay nước vitamin?”.

Con bé ngập ngừng, rồi nói như thể vì muốn chiều ý tôi, “Dạ được. Cho

con nước vitamin.”.

“Vị gì?” tôi hỏi. “Cam hay chanh?”.
“Gì cũng được ạ.”.
“Ừ. Cô cũng nghĩ là chuyện đó chẳng quan trọng thật,” tôi nói với mình

hơn là với nó. Tôi tì tay cho đỡ run khi chọn một chai hương vị cam, rồi
mở nắp, rót ra một ly cao.

“Con đến đây bằng gì?” tôi hỏi, thèm được biết điểm khởi đầu cho

chuyến đi của nó, khao khát muốn nghe tả về khu nó ở, về ngôi nhà và
phòng ngủ của nó. Chưa bao giờ tôi lại thiết tha muốn biết thông tin đến
vậy - ngay cả khi mới bắt đầu hẹn hò, khi người ta hăm hở, thậm chí là thiết
tha, muốn biết mọi thứ về ai đó. Tôi chợt nghĩ rằng ngồi đây mà nhìn đăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.