EM THUỘC VỀ ANH - Trang 57

Nó nhướng mày, khi tôi hắng giọng rồi hỏi bố mẹ nó có biết nó đang ở

đây không.

Nó nhìn chăm chăm vào cái cốc của mình, rõ ràng là không.

“Con có còn sống chung với bố mẹ không?” tôi hỏi.
Nó gật, trông hơi phẫn nộ, rồi nói, “Con không bỏ nhà đi, nếu đó là điều

cô đang muốn hỏi.”.

“Cô xin lỗi,” tôi nói. “Cô chỉ... thắc mắc...?”.

“Bố mẹ con tưởng con đang ở Alabama. Với bạn con và mẹ nó.”.
“Thế họ không biết con đã có kế hoạch... làm chuyện này sao?”.
“Làm chuyện này?” nó nói với một thoáng thù địch, dù nó hẳn phải biết

tôi đang muốn nói gì.

“Tới gặp cô ấy,” tôi giải thích.
Nó lắc đầu, giờ thì đã công khai thách thức. Tôi đợi cho nó bắt gặp cái

nhìn của mình, biết rằng chúng tôi đang ở vào một thời điểm quyết định.
Tôi biết mình nên làm gì - dứt khoát bảo nó gọi cho họ - nhưng tôi không
dám làm vậy. Nhỡ nó nổi giận thì sao? Nó sẽ bỏ đi và không bao giờ quay
lại nữa thì sao? Nhưng mặt khác, nó là đứa con gái mới lớn mà đã đi xa bố
mẹ cả ngàn cây số. Tôi hỏi nó vì sao lại nói dối bố mẹ, cố tìm hiểu hoàn
cảnh của con bé trước khi có một quyết định hay phán đoán.

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến họ cả,” nó nói. “Với lại, nói thẳng

ra là cũng chẳng can dự gì đến cô.”.

“Thôi được. Nghe cô nói này... Cô sẽ không cố buộc con làm gì cả,

nhưng...”.

“Nhưng sao?” nó ngắt lời, mắt lóe lên, quai hàm đanh lại thành một

đường bướng bỉnh. Dù biết mình không phải mẹ thật của nó, nhưng đây là
lần đầu tiên tôi nếm mùi làm mẹ là thế nào. Nó khiến tôi tràn ngập một cảm
giác sợ hãi và không xứng đáng. “Cớ gì phải gọi để cho họ lo. Vả lại, con
đã mười tám tuổi rồi. Lớn rồi. Về luật. Thế nên, có sao đâu.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.