EM THUỘC VỀ ANH - Trang 58

Tôi gật đầu, không dám ép con bé e chỉ tổ làm sụp đổ sự cảm thông

mong manh mà chúng tôi vừa vun đắp được trong ít phút qua. “Được rồi.
Để sáng mai hẵng nói,” tôi nói. “Cô chỉ - cô chỉ muốn con ổn thôi. Dù bất
kể chuyện gì đã xảy ra trong đời con. Dù con cảm thấy thế nào... Cô chỉ
muốn giúp con mà thôi.”.

Tôi thật lòng khi nói thế - ít ra tôi nghĩ là vậy - nhưng lời nói ra thì nghe

yếu ớt. Cứ như một diễn viên chẳng có cảm xúc gì với cảnh diễn, đến nỗi
phải bôi bạc hà cay lên mi mắt mới khóc được vậy.

“Cảm ơn cô,” nó nói, và chúng tôi lại cùng ngáp một lượt. Rồi tôi và nó

đứng dậy, đối diện với nhau.

“Chào mừng con, Kirby,” tôi nói. Đó là lần đầu tiên tôi gọi to tên con bé,

và tôi tự hỏi làm sao tôi lại có thể không hề biết tên nó. Thậm chí từng nghĩ
con bé tên là Katherine, cái tên tôi gọi nó trong ba ngày đầu mới đẻ - lúc
này nghe có vẻ quá trịnh trọng, quá truyền thống, quá tầm thường so với
đứa con gái như tôi đang thấy đây.

Tôi dẫn con bé trở lại hành lang, cầm lấy cái túi của nó, rồi dẫn nó đến

phòng ngủ dành cho khách, cạnh phòng tôi. Tôi chỉ cho nó thấy nhà tắm
trong phòng đó, cái tủ đựng đầy khăn tắm và chăn dự phòng, và ngăn kéo
cất các vật dụng phòng tắm của khách sạn phòng khi nó quên thứ gì. Rồi tôi
chúc con bé ngủ ngon và bảo nó cứ sang hỏi tôi nếu cần gì. Bất cứ thứ gì.

Một giờ sau khi uống viên an thần Ambien tôi vẫn thức chong chong,

mắt mở thao láo, nhìn trân trân vào bóng tối đen kịt trong phòng ngủ của
tôi - một thứ khó có được ở thành phố New York, nhất là trong một tòa nhà
nằm ở góc đường. Tôi nhớ cái ngày tôi bảo người thiết kế nội thất tôi thuê
rằng tôi không để tâm lắm chuyện chúng tôi hợp màu lạnh hay màu nóng,
tấm ván đầu giường bọc nệm hay giường sắt, chỉ cốt sao có cách xử lý cửa
sổ theo ý tôi hòng chặn triệt để ánh sáng hắt vào từ con phố bên dưới. Thế
mà, đột nhiên lần đầu tiên trong quãng đời trưởng thành, tôi lại thấy sợ
bóng tối - hay ít ra là sợ ở trong bóng tối. Đó là một cảm giác vô lý, nhưng
tôi vẫn lăn qua bật thật nhanh đèn lên như hồi còn nhỏ, mắt lia khắp mấy
góc phòng. Tôi chợt nghĩ có lẽ mình sợ cho Kirby, nhưng tôi cố nén không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.