EM THUỘC VỀ ANH - Trang 60

Tôi tắt đèn rồi nhắm mắt lại, nhưng cảm giác thiết tha muốn nói chuyện

với anh chẳng chịu nguôi ngoai. Thế là tôi gửi cho anh một tin nhắn, hỏi
anh còn thức không. Vài giây sau, điện thoại rung. Tôi chộp lấy, háo hức
chờ thấy lời anh, lần nào nhắn tin cho anh cũng vậy, nhưng đêm nay tha
thiết hơn nhiều. Tôi cố bấm thật nhanh, an lòng dần sau mỗi tin nhắn.

PETER: Có.

MARIAN: Không ngủ được à?
PETER: Không. Cảm thấy lúc nãy anh cư xử tệ quá.
MARIAN: Không sao.

PETER: Không. Anh thì không. Anh xin lỗi.
MARIAN: Em cũng vậy. Ước gì anh ở đây.
PETER: Em có muốn anh qua không?

Tôi chưa kịp trả lời không thì điện thoại reo và tôi hăm hở nghe máy, vẫn

theo bản năng đã ăn sâu là giữ bí mật, bịa ra những cái cớ, những lời bào
chữa.

“Em có sao không, em yêu?” anh hỏi, giọng anh quyến rũ và khàn khàn.

Tôi nghe thấy tiếng đá lanh canh trong ly và biết anh đang nhấp rượu
Scotch, thuốc an thần của anh.

Tôi cố gắng trả lời nhưng không thể.

“Nhà Vô Địch?” anh nói. “Em còn đó chứ?”.
“Em đây,” tôi đáp, cố nói giọng đều đều và bình thường.
Anh lại hỏi tôi có sao không, giọng hơi hối lỗi - đến lượt tôi cũng cảm

thấy hối lỗi vì đã làm liên lụy đến anh. Làm sao tôi có thể trông đợi một
người đàn ông gắn bó với mình suốt đời trong khi tôi lại bỏ qua một chi tiết
quan trọng như vậy về đời mình?

“Không,” tôi đáp. “Em đây.”.
“Em có muốn anh qua không?” anh dịu dàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.